Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy, thiếu niên họ Bạch tự nhiên mà trở thành đối tượng đả kích của một số đệ tử khác, một lời không hợp liền sinh xung đột, thậm chí còn có người dóng trống khua chiêng qua khiêu khích.
Vân Dương vẫn chỉ chú ý, ngay cả Khổng Lạc Nguyệt muốn ra mặt ngăn cản, cũng đều bị hắn cản lại.
- Mỗi người đều có duyên phận khác biệt, muốn trở nên nổi bật, nhất định phải biết tự bước đi!
Khổng Lạc Nguyệt trầm mặc gật đầu, sau đó cười nói:
- Đại ca muốn xem hai tiểu gia hỏa này tới lúc nào?
- Ừm, tiểu Bạch có chút nội tình, đã đạt tới Địa Huyền cảnh, tiểu nha đầu kia lại không có gì, tu vi rải rác không đáng nói… thế nhưng, căn cốt của cả hai đều không tồi, ngộ tính cũng không tệ. Sau này có thể đi được bao xa, phần nhiều quyết định bởi Bạch tiểu tử.
- Ừm?
Khổng Lạc Nguyệt có chút không hiểu.
- Tiểu nha đầu kia có dáng dấp không tệ, hiện tại còn nhỏ đã như minh châu, trưởng thành tất trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nếu một đường thông thuận, có thể tạo thành một đôi bích nhân, nhưng nếu Bạch tiểu tử nửa đường gặp chuyện, tiểu nha đầu kia nhất định vì đó mà đại biến, cuối cùng chẳng khác người thường.
- Hai đứa nhỏ này, đều đi con đường nhân tính. Nhìn như mềm mại, kỳ thực lại là ngân hạnh quyết, rất dứt khoát.
- Hạt giống không tệ.
Vân Dương thản nhiên:
- Ba ngày nữa, bắt đầu phân cấp các đệ tử. Nơi tu luyện cũng cần phân cấp, hiểu chưa?
- Vâng, chuyện này ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhìn mười đệ tử phía dưới, Vân Dương thản nhiên nói:
- Giữa mười tên đệ tử này, chưa chắc đã không phải là một giang hồ thu nhỏ. Chúng ta thân ở giang hồ, không chỗ nào không phải giang hồ, nơi này, tự thành giang hồ, Cửu Tôn phủ cũng là giang hồ, mõi một ngọn núi cũng là giang hồ, giữa các đệ tử cũng vẫn là giang hồ, tất cả đều như thế.
Thân thể Khổng Lạc Nguyệt khẽ chấn động, trên mặt lộ thần sắc minh ngộ:
- Ý của Lão đại?
- Người làm sư, trông coi giang hồ trong bàn tay. Nhưng không thể quá can thiệp vào giang hồ trong tay đó.
Vân Dương cười cười, phiêu nhiên rời đi.
Ba ngày tiếp đó, cả Cửu Tôn phủ chìm trong không khí tu luyện, sư phụ tận tâm dạy đệ tử, sau đó tự mình đi đặc huấn. Đệ tử dốc lòng tu luyện, chuyên cần khổ luyện, đến cuối ngày, mỗi người đều mệt như chó ngấm nước.
Thế nhưng đám cao tầng cũng bị tổng giáo đầu thao luyện, bị Đổng Tề Thiên luyện đến muốn tự tử, hết lần này tới lần khác, sớm hôm sau vẫn phải giữ bộ dạng tông sư, nhẹ nhàng dạy bảo các đệ tử, tóm lại muốn không mất mặt trước các đệ tử, cho nên chết cũng phải giữ sĩ diện…
Chín người, ừm, không, tám người, trừ Vân Dương ra, tám người còn lại đều rất mệt mỏi, chẳng những là thân thể, mà tinh thần cũng không khá hơn.
Đến mức đám người Sử Vô Trần lại bắt đầu hâm một Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương không có thân phận tôn chủ.
Hai tên gia hỏa kia không cần dạy đệ tử, đặc huấn xong có thể đi nghỉ ngơi, hoặc tìm chỗ uống rượu, uống trà, nói chuyện phiếm…
Con mẹ nó!
Quả thực quá sướng a!
Tám người bọn hắn tranh đến bể đầu, cuối cùng tranh được cơ hội lao lực?
Thậm chí, đứng trước các đệ tử cũng phải nỗ lực chèo chống giả bộ, thực sự con mẹ nó muốn chết a!
Rõ ràng mệt muốn chết, nhưng vẫn cứ muốn giữ thể diện!
Tâm lý vặn vẹo, ánh mắt tám người nhìn Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương, tự như đang nhìn cừu nhân giết cha giết mẹ.
Thực tình không biết, hai người Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương cũng đang ủy khuất muốn bùng nổ!
Mẹ nó!
Các ngươi đều là người có tôn vị! Đương nhiên phải chịu vất cả tương đương, đây không phải là điều hiển nhiên sao?
Chúng ta có thời gian rảnh rỗi, là vì chúng ta không có vị trí cao, chẳng nhẽ chỗ tốt để các ngươi chiếm hết?
Có được thì có mất, có bỏ mới có thu hoạch, đây vốn là chí lý không thể phá vỡ!
Các ngươi hung dữ, bực tức nhìn chúng ta. Tại sao không nhìn Lão đại đi, công việc người ta nhiều hơn các ngươi, thái độ người ta liều mạng hơn các ngươi, thế nhưng người ta từ sớm tới tối, lúc nào cũng phấn chấn vô cùng!
Đây chính là người so với người!
Các ngươi nhìn chúng ta như vậy làm gì? Muốn đánh nhau hả?!
Đến đi, ai sợ ai?
Nhưng các ngươi nghĩ cho kỹ, hiện tại trạng thái của ai tốt hơn, tự tìm tai vạ, chúng ta không giúp thì thực đáng trách a!
May mà đám người Sử Vô Trần cũng không ngốc, hai bên giằng co một trận, sau đó lại hùng hùng hổ hổ tách ra.
Vân Dương nhìn mười tên gia hỏa tranh tới tranh lui, cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vốn cho rằng mười người này có thể liên hợp với nhau, lấy hạ khắc thượng, đoạt quyền của hắn!
Nhưng hiện tại, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này.
Mười gia hỏa này, vốn là độc hành hiệp!
Tính cả hai tên Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng hay đi cùng với nhau, chỉ cần bắt được cơ hội, vẫn sẽ không chút do dự hối đối phương một phát!
Chỉ cần có thể gài bẫy đối phương, ai nấy cũng sẽ vui vẻ làm một phát, tuyệt không quan tâm cái gọi là mặt mũi.
Giống như lần thi đấu giữa các đệ tử lần này, tám người Sử Vô Trần đều như hung thần ác sát, nhất định phải kiếm được vị trí cao.
- Đệ nhị phong chúng ta dù không đoạt được vị trí thứ nhất, cũng không thể rớt xuống thứ ba! Nếu các ngươi để thua đệ tử của Lạc sư thúc… hừ hừ…
- Đệ tam phong chúng ta, dù không tranh được thứ nhất, cũng phải tranh được thứ hai! Nếu…
- Dù chúng ta là đệ tứ phong, thế nhưng cũng phải tranh thứ nhất!
- Mặc dù chúng ta là đệ cửu phong, nhưng cũng phải tranh đệ nhất!
Vân Dương ngồi trên vị trí giám khảo, nghe mấy tên gia hỏa nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, an bài nhiệm vu, nghe một người còn thấy đấu chí đáng khen, nghe hai người còn thấy có thể thông cảm dược, nghe ba người lại thấy có chút trùng hợp, nhưng hiện tại tám người cùng nói, tất cả đều không có gì khác nhau, lúc này chỉ thấy trái tim mệt mỏi.
Khó trách Thiên Tàn Thập Tú các ngươi thành danh lâu như vậy, người ngoài dù biết các ngươi đồng khí liên chi, cũng không chút sợ các ngươi liên hợp… mẹ nó, vốn là một nhúm cát vụn! Không ai phục ai a!
Mọi người đều nói bùn nhão không thể chát tường, dám người này so với bùn nhão còn càng thêm xa cách, nếu không phải lần này là nhân duyên, Thập Tú thực khó mà tụ họp, nếu không phải có hắn ở trên cưỡng éo, không chừng Cửu Tôn phủ đã bị đám gia hỏa này đánh thành chuồng heo.
Có điều, lần thi đấu này…
Đệ tử chủ phong ta, đệ tử của phủ chủ, nếu thua quá khó coi… như vậy cũng không được a.
Trước chủ phong, một dòng chữ lớn: Tranh đoạt Thiên Vận kỳ, còn năm tháng lẻ tám ngày!
Vân Dương mệt mỏi tới cực điểm, liên tục thở dài.
Hiện tại, trong số tất cả đệ tử, tu vi cao nhất là Thiên Huyền đỉnh phong.
Mà từ Thiên Huyền sơ giai đến đỉnh phong, hết thảy có bốn người.
Địa Huyền, mười một người.
Cửu phầm Huyền khí, bảy bảy người.
Kết quả này, đã là nhờ Vân Dương cưỡng ép thúc đẩy một lần mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.