Chương trước
Chương sau
- Vân phủ chủ!
Tiêu Giang Hồ cười ha ha:
- Bản tọa Thiên Hạ thương minh Tiêu Vô Ý. Hôm nay trịnh trọng tạ lỗi với Vân phủ chủ.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Minh chủ các hạ quá khách khí rồi. Minh chủ thân phận quyền thế, ra ngoài tự nhiên phải chú ý cẩn thận, có gì đâu mà phải tạ lỗi? Như thế chẳng phải tổn thọ hậu bối tiểu tử như Vân mỗ sao.
Tiêu Giang Hồ… ừm, Tiêu Vô Ý cười ha ha một tiếng, liên tục lắc tay Vân Dương, cực kỳ thân mật:
- Giấu diếm Vân phủ chủ như vậy, chung quy là Tiêu mỗ không đủ phóng khoáng, cũng là không thành khẩn với minh hữu hợp tác… Vân huynh đệ chớ trách chớ trách, việc này thực sự là bản tọa không đúng.
Vân Dương liên tục nói không cần.
Tiêu Vô Ý vẫn tiếp tục kéo tay Vân Dương:
- Bản tọa cũng biết thời gian giao dịch giữa lần này và lần trước quá ngắn, vật tư giao dịch cũng vượt qua mong muốn của Vân huynh đệ quá nhiều, thực sự làm khó Vân huynh đệ… bản tọa, vô cùng áy náy.
Hắn chân thành nói:
- Nhưng giờ là thời điểm mấu chốt của Thiên Hạ thương minh, tâm nguyện mấy ngàn năm, có cơ hội đạt thành trong kỳ tranh đoạt Thiên Vận kỳ lần này… chinh chiến tranh đoạt thượng phẩm Thiên Vận kỳ chính là tâm nguyện chung của mấy chục vạn người Thiên Hạ thương minh, trước kia khó thể thực hiện, giờ lại gần trong gang tấc, chỉ kém một bước qua cửa, thực sự không cam lòng buông tay… Vân huynh đệ, xin cứ thoải mái, bất kể lần này được hay không, lần tới tiến vào Linh Chi Mộ Địa thế nào, hết thảy đều do Vân huynh đệ định đoạt, chúng ta tuyệt đối sẽ không có nửa điểm chất vấn, chỉ có lần này, lần sau tuyệt không thể chiếu theo lệ này nữa!
Vân Dương cười khổ một tiếng, thở dài:
- Minh chủ các hạ đã nói như vậy, Vân mỗ tự nhiên tận tâm tận lực, trước làm xong chuyện này rồi lại nói… aiz.
Nói xong lời cuối cùng, lại có chút sầu khổ thở dài.
Tiêu Vô Ý cười to:
- Vân huynh đệ phóng khoáng.
Hắn khẽ vươn tay, trong bàn tay lập tức xuất hiện một hộp Tử Tinh, oánh ánh ôn nhuận, không nói gì mà nhét thẳng cho Vân Dương:
- Vân huynh đệ, đây là một viên Thương Hùng Yêu Tướng nội đan mà năm xưa Tiêu mỗ may mắn lấy được. Chỉ là giữ trên tay đã lâu, lại không có cơ hội phát huy tác dụng, hôm nay Vân huynh đệ đã phóng khoáng độ lượng như thế, Tiêu mỗ liền đem thứ này tặng huynh đệ, coi như tỏ tâm ý, mong huynh đệ chớ có từ chối, vật này tuy nhỏ, nhưng là tâm ý của Tiêu mỗ.
Yêu tướng nội đan?
Sau lưng, đám người Tống Trường Cung Lý Nhất Tâm Lãng Phiên Thiên Phong Quá Hải nghe vậy mà cùng biến sắc.
Yêu Binh, Yêu Vệ, Yêu Tướng…
Trên Yêu Tướng là Yêu Vương!
Một Yêu Tướng, tu vi tương đương với Thánh giả của nhân loại, nhưng nếu thực sự để một vị Thánh giả của nhân loại đối chiến với Yêu tướng, cơ bản là thua không thể nghi ngờ.
Bởi Yêu tộc còn có thiên phú thần thông, thần thông vừa hiện, chí ít có thể khiến thực lực đột tăng hai thành trở lên, hai thành này, đã đủ quyết định chiến cuộc.
Một viên Yêu tướng nội đan, đối với võ giả mà nói, càng là báu vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Chiến sĩ Yêu tộc dũng mãnh gan dạ, cho dù thực lực không địch lại, đến thời khắc cuối cùng cũng sẽ chọn tự bạo yêu đan, dùng lực lượng cuối cùng để đả thương địch thủ, tuyệt không để đối thủ được hưởng lợi từ mình. Mà yêu đan này, chính là nội đan trên tay Tiêu Vô Ý.
Có thể nói, muốn thu được một viên yêu đan, phần nhiều phải nhờ may mắn, về phần Yêu tướng nội đan, chẳng những phải có may mắn nghịch thiên, còn phải có thực lực tương đương làm cơ sở.
Chỉ riêng viên yêu đan này, liền có thể giúp một người tăng mấy trăm năm tu vi, có thể nói là đồ tốt khó được!
Mà hiện tại, Tiêu Vô Ý lại nói giữ trong tay cũng không có tác dụng, muốn tặng cho Vân Dương?
Lễ vật này, thực sự quá nặng, há chỉ là biểu hiện chút tâm ý?!
Vân Dương cũng hơi kinh hãi, liên tục chối từ:
- Cái này, sao có thể… ta nào dám…
Tiêu Vô Ý không nói gì, chỉ đem hộp đặt trong tay Vân Dương, hơi lộ chút ý giận:
- Nếu Vân huynh đệ không nhận, chính là ghét bỏ lễ vật của ta, xem thường tâm ý của Tiêu Vô Ý!
Vân Dương nắm chặt hộp yêu đan trong tay:
- Cái này… cung kính không bằng tuân mệnh… tiểu đệ nhận lấy thì ngại.
Lãng Phiên Thiên trợn trừng mắt, Phong Quá Hải ho khan một tiếng, Tống Trường Cung thì ngậm miệng mỉm cười, cảm thấy hòa nhã.
Chiêu này của minh chủ, nếu là triển khai với bất cứ người nào trong giang hồ, chỉ cần hơi hạ tư thái liền lập tức thu được kết quả.
Nhưng hôm nay, hiệu quả với tiểu tử đối diện có vẻ không được tốt lắm a!
Bọn hắn sao biết xuất thân lai lịch của Vân Dương? Lấy tính nết của gia hỏa Vân Dương này mà tính… đừng nói ngươi đưa cho hắn một viên yêu đan, coi như chắp tay dâng Thiên Hạ thương minh cho hắn, hắn cũng chỉ nói với ngươi một câu: Ai nha nha… cái này… thật ngại quá…
Sau đó liền yên tâm thoải mái, thuận nước đẩu thuyền mà nhận lấy.
Về phần từ đây có thể vị chiêu lãm? Khục, loại chuyện như vậy, minh chủ các hạ ngài đừng nghĩ thì hơn, nghĩ nhiều hao tâm lực, thương tâm tổn trí a.
Có điều, Tiêu đại minh chủ đã xin lỗi, lại còn đưa lễ vật… coi như tạm cho qua.
Vân Dương hớn hở ra mựt:
- Đại minh chủ, chư vị khách quý, mời tới bên này…
Khẽ tránh sang một bên, đưa tay thủ thế mời đám người vào trong đại điện.
Quảng trưởng đại điện, mười chín tiểu gia hỏa đang tự mình cố gắng, dốc lòng luyện công, hoàn toàn không có ai để ý một đám người ngoài đang bước vào.
Tiêu Vô Ý chỉ nhìn một chút, liền coi như không thấy.
Đám tiểu tử này, nhìn qua tư chất khá ổn, có thể coi như tài năng có thể đào tạo, thế nhưng cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.
Hắn lại không biết, thiên chất của đám nhỏ này, mấy tháng trước còn đều dừng ở mức củi mục phế vật tu luyện…
Huống chi, tâm niệm hiện tại của đám người chỉ có một điều: Linh Chi Mộ Địa!
Đây, mới là chuyện trọng yếu nhất a!
Tất cả những chuyện khác, đều không quan trọng!
Đám người mang theo tâm tâm niệm niệm, tiếng vào bên trong.
Vân Dương thu lại đám vật tư mà Lãng Phiên Thiên đưa tới, tuy đã nói chỉ thu vật giá trị tối đa chín mươi vạn linh ngọc, nhưng khi chân chính nhìn đồ vật tới tay, Vân Dương lại vẫn không nhịn được mà muốn chửi đậu xanh rau muống: So với lần trước, không có gì khác nhau…
Lần trước thu được những thứ này, hắn thực sự kinh hỉ.
Nhưng lần này vẫn là những thứ này, thực sự có chút ngoài ý muốn.
- Nhóm tài nguyên này của quý minh, so với lần trước, có rất nhiều thứ lập lại a.
Vân Dương bất đắc dĩ nói:
- Thực sự mà nói, như vậy sẽ rất bất lợi.
Tiêu Vô Ý nói:
- Ừm, tiểu huynh đệ có ý?
Vân Dương nói:
- Ta biết quý minh làm vậy là muốn tăng tối đa khả năng thu được Sinh Linh chi khí, thực có thể nói là đã nhọc lòng, cũng bỏ ra rất nhiều tâm lực, nhưng mà quý minh dụng tâm như vậy, phẩm chất tài nguyên không suy giảm, nhưng rất có thể sẽ dẫn tới tiền bối trong đó bất mãn, nếu như tiền bối kia nói thẳng, có phải là ta một lần đạt được nhiều tài nguyên như thế, nhưng lại chia làm hai lần đưa vào trong, ngươi nói xem ta phải nói thể nào, coi như ăn ngay nói thật, cũng có thể tin được không?
Hắn cười khổ một tiếng:
- Mà một khi cảm giác này thành hình, mặc dù vị tiền bối kia chưa chắc sẽ tức giận, thế nhưng luôn khó tránh khỏi việc có khúc mắc trong lòng, chỉ cần thay đổi quy tắc một chút… vô luận là với tại hạ hay quý minh, đều là phiền phức cực lớn.
Tiêu Vô Ý khẽ đổi sắc:
- Vân huynh đệ nói không sai, lần này đúng là bên ta sơ ý.
Quay đầu ra lệnh:
- Mau đổi nhóm khác.
Lãng Phiên Thiên trực tiếp đen mặt.
Cái đồ chơi này… có thể nói đổi là đổi sao?
Dễ dàng vậy sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.