Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay, bốn người Vân Dương ở chung một chỗ, Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng cùng Sử Vô Trần càng ngày càng bái phục vị lão đại này, càng ngày càng không nỡ rời xa!
Bởi vì Vân Dương tuy tu vi hơi kém nhưng lý giải đối với võ học lại vượt xa những người ở đây. Mỗi lần tình cờ nói một lời đều khiến hai người cảm giác được dẫn dắt, thậm chí hiểu ra.
Kiến giải đối với một số chuyện cũng cực kỳ độc đáo, khiến hai người có cảm giác như gạt đi mây trắng thấy trời xanh.
Lan Nhược Quân tự phụ có chút mưu chí cũng phải âm thầm nói với Nhậm Khinh Cuồng
- Vị lão đại này củ chúng ta tuổi nhìn thì nhỏ, nhưng mưu sâu tính xa, chuẩn bị từng bước cẩn thận kỹ càng, ta không thể sánh kịp, nguyện ý phục tùng…
- Lão đại quả không hổ bốn chữ mưu tính sâu xa, ngươi nói xem hắn xưng Vân Tôn làm gì, gội thẳng Trí Tôn cho hợp với thực.
- Lão đại là Thủ Tôn, không thể tùy ý thay đổi như vậy… Nếu lão đại có thể tiếp tục duy trì trình độ mưu tính này… Cửu Tôn chúng ta mặc dù tạm thời không đủ võ lực nhưng phương diện trí lực cũng tạm đủ dùng rồi!
- Chỉ cần làm gì chác đó, tương lai chắc chắn có ngày huy hoàng!
Đây chính là những lời Lan Nhược Quân nói với Nhậm Khinh Cuồng, mà Nhậm Khinh Cuồng trước nay chưa từng nghi ngờ lời của Lan Nhược Quân, cũng kiên quyết chấp hành.
Chính tâm lý này khiến hai người càng bức thiết muốn thể hiện bản thân, mà biểu hiện trực quan nhất không gì hơn được chiến đống thống khoái lâm ly.
Nắm chắc thời gian chiến đấu lập công! Dù thế nào cũng không thể để tên Sử Vô Trần kia cưỡi lên đầu hai người mình được.
- Lão đại, bao giờ chúng ta bắt đầu làm việc?
Nhậm Khinh Cuồng xoa hai tay nói.
- Hôm nay!
- Hôm nay? Ha ha ha ha… Thế thì tốt quá. Nghiệp vụ chủ yếu của môn phái chúng ta là gì?
Lan Nhược Quân hứng thú hỏi.
- Ừm, cướp bóc!
- Cướp bóc?
Vân Dương nhe răng cười một tiếng
- Chính là ăn cướp đấy! Hai người chúng ta chính là… Không Cướp Trời mà hai ngươi nghe tới mức tai sắp kết kén đấy!
- Mẹ nó! Hai ngươi chính là Hắc Bạch Song Sát?
Hai người giật nảy mình.
- Lần này mục tiêu cướp bóc chính là khu vực xung quanh Yến Tử sơn, cụ thể hơn là… tất cả người giang hồ!
Vân Dương vung tay lên
- Xuất phát!
Dẫn theo ba người tu vi Thánh Giả ra cửa ăn cướp, Vân Dương có thể nói là tràn ngập tự tin.
Thật ra bây giờ Vân Dương cũng chỉ cách cấp độ Thánh Giả một bước nhỏ mà thôi. Vân Dương đã sớm muốn đột phá tấn thăng trong một trận chiến nào đó, mau chóng đuổi theo ba thủ hạ vừa thu nhận của mình. Dẫu sao tu vi thực lực lão đại yếu kém nhất, nói thì dễ mà nghe thì khó!
Nhưng một nguyên nhân khác khiến hắn nóng lòng làm việc như vậy là do lúc trước giết không ít môn hạ đệ tử Thiên Vận Kỳ, thu nhân quả chi khó cực kỳ nồng đậm. Điều này khiến cho Vân Dương càng thêm khao khát chiến đấu.
Vân Dương ước lượng tạm, cứ giết một đệ tử Thiên Vận Kỳ chẳng khác nào giết 100 kẻ làm ác tại Thiên Huyền đại lục… Tiếp tục như vậy hiệu suất thăng cấp của bản thân phải gấp trăm lần lúc trước, tu vi sẽ tăng trưởng rất nhiều.
Nhưng chuyện khiến Vân Dương không cách nào lý giải là vì sao nhân quả chi khí lại dày đặc như vậy, nhân quả cỡ nào mới tạo nên tình trạng này?
Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, chỉ có điều Vân Dương tự thấy hiện giờ mình không đủ thực lực để tìm tòi nghiên cứu, càng không có hứng thú đi tìm hiểu!
Giờ tất cả phải lấy việc tăng cường thực lực bản thân làm gốc, làm điều kiện tiên quyết, những thứ khác để lại sau này dùng được hãng nói!
Bốn người nối đuôi nhau rời khỏi môn phái.
Ngẫu nhiên nhìn lại, việc xây dựng Cửu Tôn phủ đã sắp tới lúc kết thúc.
Tiểu mập mạp giờ chỉ giám sát mà thôi, dẫu sao cũng đã có đại lượng nhân thủ hỗ trợ, cuộc sống tạm bợ bỗng chốc chuyển thành thảnh thơi, mắt thấy thịt trên người lại nhiều thêm mấy cân!
Đã xây dựng xong cơ sở.
Để xem các lão đại có thể cướp được bao nhiêu thứ, đổi được bao nhiêu tài nguyên về.
Tiểu mập mạp thậm chí bắt đầu chiêu thu đệ tử cho môn phái...
...
Ngã tư đường Yến Tử sơn.
Bốn người bịt mặt xuất hiện lập tức như cuồng phong bão vũ, triển khai đại nghiệp cướp bóc.
Bảy tám người đứng mũi chịu sào chớp mắt đã bị cướp sạch.
- Không Cướp Trời xuất hiện!
- Không Cướp Trời lại xuất hiện!
Tu vi hơi thấp đều chạy tứ tán, liều mạng bỏ trốn, ai nấy chỉ hạn cha mẹ sinh thiếu hai cái đùi.
Mẹ nó, chẳng phải Không Cướp Trời chỉ có hai người ư? Chẳng phải danh hiệu Hắc Bạch Song Sát à? Sao giờ thành bốn tên? Song Trọng Hắc Bạch Song Sát?
- Đã vậy còn quá trắng trợi, quá phách lối!
Cố Cửu Tiêu cảm thán tới cực điểm.
Nhìn bốn tên kia trực tiếp ngăn giữ bốn phương tám hướng của ngã tư, hai cường giả Thánh Hoàng không nhịn được ngứa răng.
Các ngươi cướp bóc như vậy không thấy quá lớn lối à?
Các ngươi có thể lớn lối hơn nữa không?
Không Cướp Trời tái hiện cõi trần, thế công gấp bội, Hắc Bạch Song Sát ban đầu xuất kích gấp đôi!
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bốn tên này cướp của 15 nhóm người qua đường!
Những kẻ này không hề cướp bóc mù quáng, cho dù ai cũng mạnh lên nhưng một khi gặp cường địch tuyệt đối không dây dưa, xoay người bỏ trốn!
Hơn nữa chỉ chớp mắt đã vô ảnh vô tung, hoàn toàn không chút vết tích.
Nhưng nếu gặp kẻ hơi yếu, cả bốn cùng lao lên, đánh một trận leng ca leng keng, lấy lực ép người, bắt bớ cướp bóc, cướp xong chạy!
Cho nên không ít kẻ cấp Tôn Giả thậm chí không thấy bóng người nào, chỉ thấy ánh mắt hoa lên, xung quanh hỗn loạn, đã bị đánh bình bịch mấy chục cái, từ đầu đến cuối chỉ chịu đau mà không hiểu gì, sau đó tất cả mọi thứ trên người đều bị lấy sạch.
Sau khi tỉnh lại khỏi cơn choáng váng, toàn thân ngoài trừ y phục sát người không còn vật gì, rõ thật là người không món thừa chỉ một bầu trời sao bay loạn đầu.
Về phần những cao thủ Thánh Giả cấp hai cấp ba tới đây trợ giúp, gặp phải đương nhiên không cam lòng buông tay, toàn lực truy kích, nhưng không biết vì sao dang đuổi theo dưới chân lại không có gì, mây gió nổi lên che khuất bầu trời, phủ kín ánh mắt...
Hoặc đỉnh núi đột nhiên đổ, khói bụi bay khắp bốn phương, hoặc đang chạy tự dưng cây cối phía trước cực kỳ tươi tốt, không khéo đụng phải cây. Lại có kẻ vốn chẳng gặp việc gì, đột nhiên một dòng nước xiết lao tới cưỡng ép chặn đường, hắn cũng không khỏi ngây dại, nơi này là binh nguyên cơ mà...
Tóm lại vô số phương thức, vô số thủ đoạn ngăn cản đám cao thủ này truy kích!
Sau khi bọn họ thoát khỏi những thứ đây dưa kia, lúc nhìn lại đã vườn không nhà trống, bốn tên Không Cướp Trời đã chạy xa ngàn dặm, không còn tung tích!
- Hừ, lũ này quá giải hoạt!
- Đúng vậy, không biết bốn tên chui từ đâu ra nữa!
- Tiến thì cùng tiến, lui lại tản ra, một đồn không trúng chạy xa ngàn dặm… Mẹ nó, đây là giặc cướp hay là sát thủ!
- Thế này thì khó chịu quá!
- Bọn chúng luyện tập thành thạo quá mức rồi?
Một cao thủ Thánh Giả cấp ba trầm ngâm nửa này mới mở miệng nói
- Kế hoạch hiện giờ đành phải rút hết mọi người khỏi khu vực này. Nhiều người kêu loạn như vậy ngược lại quấy nhiễu việc vây quét của chúng ta, hại lớn hơn lợi.
- Còn cần phải nói, đám thấp kém chen chúc ở đây còn chẳng hề đồng lòng đồng tâm, rõ là đưa đồ ăn cho người ta.
Vài tu giả cấp cao bàn tán một chút, tức tời phát ra mệnh lên, khu trừ những tu giả cấp thấp trong khu vực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.