Chương trước
Chương sau
Đủ loại hàng hoá không ngừng chất đống, tiêu chí từng môn phái gần như đều xuất hiện, tiêu chí từng thế gia có vẻ cũng có!
Chỉ ước lượng thôi, hai tên này ít nhất cũng cướp bảy tám môn phái có Thiên Vận Kỳ, trong đó không ít môn phái trung phẩm có Thiên Vận Kỳ màu xanh.
Vè phần thế gia đại trung tiểu… Nhiều vô số kể, ít ai sót lại.
Về phần những môn phái không có Thiên Vận Kỳ lại càng đủ các chủng loại, càng thêm loá mắt!
- Xem ra ít nhất cũng cướp hơn một trăm nhà…
Lãng Phiên Thiên mặt mày run rẩy:
- Đây quả thật… quả thật…
- Quả nhiên người nổi danh ai chẳng xứng đáng, nhìn cảnh tượng này không thể không trầm trồ!
Tiểu Ngọc Thụ đã ngây ngốc.
Thấy giặc cướp nhiều rồi, thậm chí bị cướp cũng không ít, nhưng chưa từng thấy ai điên rồ như vậy!
Hàng hoá cao cấp đáng tiền cũng được, thế nhưng đám linh ngọc hạ phẩm đổ ra này là cái quỷ gì?
Đúng là Trời Cao Chín Thước, Nhạn Quá Bạt Mao!
(Chim nhạn bay trên trời cũng bị nhổ lông)
- Quả nhiên ngoại trừ ông trời không cướp ra… Cái khác đều cướp…
Cố Cửu Tiêu cầm một cái rương, bên trong là thứ đáng giá nhất sau đợt cướp bóc vừa rồi của Vân Dương.
Một gốc Tuyết Sâm vạn năm!
Đáng lý gốc Tuyết Sâm vạn năm mặc dù hiếm có nhưng cũng không quá hi hữu, càng không lọt mắt những cường giả cấp độ Thánh Hoàng như Cố Cửu Tiêu, thế nhưng lúc này Cố Cửu Tiêu cầm lên, bởi vì bản thân cái rương kia càng thêm bất phàm...
Không phải Vân Dương có mắt không nhận ra trọng bảo, lấy gùi bỏ ngọc, bản thân cái rương cũng chẳng đáng giá, nhưng trên rương này không ngờ có tiêu chí Thiên Vận Kỳ màu vàng!
Đây là tiêu chí của Thánh Tâm Điện!
Hai người này ngay cả hàng của Thánh Tâm Điện cũng dám cướp, cái gan này không phải chỉ hai chữ “bằng trời” đã mô tả nổi nữa!
Phong Quá Hải ánh mắt đăm đăm.
- Chẳng lẽ là Thánh Tâm Điện…
Giọng hắn run run.
Vân Dương không dám chắc nói:
- Không thể nào… Hàng của Thánh Tâm Điện sao lại phái hai người tu vi thấp như vậy áp tải, ta thấy chắc là mạo danh thôi. Còn nữa… chẳng qua chỉ là một gốc Tuyêt Sâm vạn năm, còn chẳng giá trị bằng một viên Tử Cực Thiên Tinh!
Lãng Phiên Thiên đờ đẫn đáp:
- Vân huynh đệ, cái này ngươi sai rồi! Cố Cửu Tiêu cầm thứ đó không phải vì đồ vật bên trong mà do bản thân hàng hoá, đây quả thật là thứ của Thánh Tâm Điện. Hàng hoá có tiêu chí Thánh Tâm Điện, toàn bộ khu vực này ai dám vọng động? Người hộ tống xưa nay không lo hàng hoá gặp chuyện, đến đâu cũng được chiêu đãi nhiệt tình… Thậm chí nhận lễ dọc đường, đến đâu nhận đó… Xưa nay đây vẫn là công việc béo bở, đâu cần võ lực cao cường đến đâu? Tất cả đều là nhân duyên, hết thảy đều là trùng hợp…
Lãng Phiên Thiên chỉ cảm thấy bất lực chỉ muốn chửi bới:
- Cũng chỉ có ngươi… Ngươi vừa phi thăng lên chẳng biết cái gì mới to gan ngập trời như vậy… Cũng may đối phương thực lực cũng không cao, nếu thật sự do cao thủ Thánh Tâm Điện áp tải, nhấc tay lên cái là hai người các ngươi đi đời rồi.
Nói đến đây, Lãng phó minh chủ cũng chẳng thể tiếp tục, chỉ thở dài:
- ... Quả nhiên… nghé con mới sinh không sợ cọp!
Trong tiếng thở dài tràn ngập cảm giác “thế sự vô thường, cuộc đời như mộng, ta thật sự không ngờ”.
- Vậy phải làm sao?
Vân Dương nói:
- Cướp cũng đã cướp… Chẳng lẽ còn trả về được ư?
- Cướp cũng đã cướp…
Lãng Phiên Thiên bất lực nói:
- Vậy thì… Chỉ có thể giả bộ không biết… hàng lậu mà …
Vừa nói hắn vừa nhìn Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu, Phong Quá Hải một cái, ánh mắt đầy ý cảnh cáo.
Tiêu Ngọc Thụ nhếch miệng, sắc mặt cực kỳ khó coi, đột nhiên quả quyết:
- Ta thấy cây Tuyết Sâm này chất lượng không tệ… Chẳng bằng phó minh chủ ngài phục dụng ngay tại chỗ, rất có ích đó…
Lãng Phiên Thiên suýt nữa bật khóc:
- Cái này… đâu có được?
Cố Cửu Tiêu nói:
- Chất lượng gốc Tuyết Sâm này quả thật đạt tới cực phẩm thiên tài địa bảo, giờ phó minh chủ ngài ăn vào ít nhất cũng tăng trưởng tu vi 50 năm… Đây là chuyện tốt hiếm có…
- Chuyện tốt?
Lãng Phiên Thiên trừng mắt với hắn:
- Vậy sao ngươi không ăn? Tha thấy không bằng cho ngươi hưởng lợi.
Khoé miệng Cố Cửu Tiêu giật giật nói:
- Đã có phó minh chủ ở đây, đâu tới phiên thuộc hạ. Thuộc hạ cũng không dám vượt quá giới hạn, ngài….
Lãng Phiên Thiên nói:
- Ngươi nói vậy ta cũng yên tâm, giờ ta lệnh cho ngươi ăn nó vào. Tu vi ngươi tăng lên cũng là thực lực Thiên Hạ Thương Minh tăng trưởng. Mọi người đều gắn bó với nhau, khác gì huynh đệ đâu, ngươi ăn cũng khác gì ta ăn.
Cố Cửu Tiêu che bụng, sắc mặt nhăn nhó nói:
- Ta... Ta đau bụng... Muốn... Muốn... Muốn...
Đột nhiên ôm bụng chạy ra ngoài.
Chớp mắt đã vô tung vô ảnh.
Dáng vẻ chật vật đó nào có chút phong thái cường giả Thánh Hoàng?
Ánh mắt Lãng Phiên Thiên nhìn sang phía Tiêu Ngọc Thụ, vừa mở miệng Tiêu Ngọc Thụ đã ôm đầu, sắc mặt đau đớn:
- Thần thức ta hao tổn… Cần bế quan rất nhiều ngày…
Lời còn chưa dứt đã không còn bóng dáng, tốc độ còn nhanh hơn Cố Cửu Tiêu.
Phong Quá Hải nhạy bén cỡ nào, không đợi Lãng Phiên Thiên nhìn sang mình đã nhanh chóng nói:
- Đồ ăn ta dặn nhà bếp làm sao còn chưa tới, bọn chúng lại lười biếng rồi à? Ta phải tới đốc thúc giám sát bọn chúng mới được!
Giọng nói còn vang vọng xung quanh, nhưng người đã nhanh chóng chạy mất.
Lãng Phiên Thiên nhìn gốc Tuyết Sơn vạn năm trong tay như cầm củ khoai nóng bỏng, khoé miệng giật giật không ngừng.
Ngẩn người cả nửa ngày, đột nhiên nhét thẳng vào miệng Vân Dương:
- Dẫu sao cũng do ngươi cướp, hay là ngươi ăn đi. Ngươi mới tỉnh, đang cần bồi bổ, tuổi trẻ phải tôn trọng cơ thể bản thân, không nên qua loa.
Vân Dương bất ngờ không kịp chuẩn bị, vô thức thiêu chút nữa cắn một cái, cuối cùng cũng ứng biến kịp thời, nhanh chóng thu vào nhẫn nói:
- Chẳng lẽ đối phương còn tìm tới cửa được sao?
Lãng Phiên Thiên thở dài:
- Thiên Hạ Thương minh mặc dù bên ngoài nổi danh bên ngoài, còn có Thiên Vận Kỳ màu xanh, nhưng hiểu biết với Thiên Vận Kỳ cao cấp hơn cũng chỉ có hạn. Trong truyền thuyết, Thiên Vận Kỳ màu kim còn có huyền ảo khác, thần thông khó lường, thiên biến vạn hoá, ai biết sẽ có bí pháp gì. Ăn ngay tại chỗ là phương pháp giải quyết ổn thoả nhất trước mắt, nhưng cũng có thể không thể ăn cũng không được.
- Đáng sợ vậy ư?
Vân Dương nghe vậy giật mình, vội vàng ném Tuyết Sâm vạn năm này cho Lục Lục.
- Thật ra ta càng nghiêng về bên trực tiếp huỷ đi, hơn nữa còn là nhanh chóng tiêu huỷ, ít nhất cũng nuối chửng đi!
Lãng Phiên Thiên thở dài:
- Đây là phiền toái ngập trời!
- Ta hiểu, ta hiểu!
- Những thứ này chúng ta đều nhận!
Lãng Phiên Thiên nhìn tang vật chất đầy hai nhà kho, khoé miệng giật giật rồi nói:
- Thêm mười Tử Cực Thiên Tinh này, ngươi muốn quy đổi thành linh ngọc thượng phẩm hay gì khác?
Vân Dương suy nghĩ rồi nói:
- Một nửa quy thành linh ngọc thượng phẩm, một nửa khác quy thành thiên tài địa bảo cùng kim loại kỳ dị đi. Nếu có thể đổi một phần thành linh ngọc cực phẩm thì càng tốt!
- Được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.