- Phù…
Phong Quá Hải, Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu đồng thời thở phào một hơi, thân thể nhịn không nổi nữa đặt mông ngồi thẳng xuống.
Tiêu Ngọc Thụ gương mặt vẫn trắng bệch, nhe răng trợn mắt, cười như khóc:
- Ta nói này… Phó minh chủ đại nhân, sau này đứng kéo chúng ta vào chuyện kiểu này nữa… Thiếu chút nữa là sợ tới mất mạng rồi…
Gương mặt Cố Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng như trước, thở dài:
- Ngươi chỉ thiếu chút nữa sợ mất nửa cái mạng… Ta đây… thật sự bị nuốt này…
Lãng Phiên Thiên cũng sợ hãi lau mồ hôi lạnh:
- Trước đó chẳng phải không dám chắc ư… Giờ đã xác định là chính xác, không cần thử lại nữa… Lần sau, có đánh chết ta cũng không đi, ai thích tự đi mà đi.
- Ta cũng thế.
- Ta cũng thế.
- Thật quá kinh khủng… Ta cũng vậy, sợ quá, không rét mà cũng run.
Phong Quá Hải nói.
Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu đưa mắt nhìn Phong Quá Hải, đột nhiên tỏng lòng cực kỳ khó chịu… Lão già này sao kobij gì? Chẳng bị sao còn ra vẻ không rét mà run làm gì?
Thật không công bằng...
- Bước kế tiếp, chính là cùng Vân tiểu huynh đệ đàm luận vấn đề hợp tác như thế nào.
Lãng Phiên Thiên hô hấp dần dần ổn định, trầm ngâm nói.
Ba người khác không nói gì.
Đây là việc của minh chủ cùng phó minh chủ các ngươi.
Ít nhất tại đây, Lãng Phiên Thiên có thể tự làm chủ, không cần thương lượng với chúng ta.
Mà chúng ta cũng chẳng định dính vào nhân quả này… Vạn nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213043/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.