Chương trước
Chương sau
Nơi này đẳng cấp võ giả càng thêm sâm nghiêm!
Bất kể ngươi có thiên phú dị bẩm ra sao, bất kể ngươi có thủ đoạn thần thông thiên biến vạn hoá thế nào, nhưng… muốn giết một người hơn cấp mình chỉ là mơ mộng hão huyền!
Cũng như trận vừa rồi của Vân Dương, cho dù tay có thần binh lợi khí, lại có lợi thế đánh lén xuất quỷ nhập thần, còn phải lôi cả lá bài tẩy chiến đấu hao tổn ra mới miễn cưỡng tiêu hao đối phương, tới cuối cùng lại phải thêm cả tiểu mập mạp can thiệp, bổ nốt đao cuối mới giết được một Tôn Giả cấp bốn.
Khổ đau khó nhọc trong trận, trừ người trong cuộc, thật sự khó mà tả nổi!
Trong đầu Vân Dương nổi lên một suy nghĩ: Nếu ban đầu khi mới giao chiến Tôn Giả cấp bốn kia không phải như lúc rồi, hoàn toàn không để hai người trong mắt, ra tay giết chết tiểu mập mạp trước, có lẽ kết quả trận chiến này sẽ thay đổi... Như vậy Cửu Tôn phủ này đừng mong mở, vị Đại Tôn cùng đại tổng quản đã sớm kết bạn đi gặp Diêm Vương rồi.
Chí ít, đại tổng quản chắc chắn là gặp được Diêm Vương, Vân Dương tự hỏi lúc đó quả thật không hề nắm chắc bảo vệ được cả mạng mình và tiểu mập mạp!
Trên thực tế, phàm là tu giả có ghi danh môn phái, có thể an ổn thành lập môn phái đều không nhiều. Mà những người có thể thành lập môn phái lại có thể hưởng hết thọ nguyên chết già cũng không nhiều.
Về phần chânh chính phát triển môn phái… Chẳng những không nhiều, nói thẳng ra là rất ít.
Những người kia sau khi chết, hư ảnh lá cờ màu trắng cũng sẽ tự bay trờ về, ừm, tiêu tán.
Đương nhiên, có thể sống sót đồng thời cướp được Thiên Vận Kỳ… Khụ!
Về phần hiện tại…
Bọn hắn chuyển thành bị hai vị Tôn Giả cấp bốn liên thủ đuổi giết, đang trong quá trình bỏ trốn giữa mạng cực kỳ chật vật.
- Bị mấy chục nhóm người truy sát đấy…
Tiểu mập mạp khóc lóc thảm thiết:
- Mà ngài quả thật đã giết không ít người, hiện giờ điều duy nhất có thể khẳng định là hoạ chúng ta gây ra càng lúc càng lớn.
Vân Dương từ chối cho ý kiến, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Tiểu mập mạp xiết chặt ngón tay:
- Tới giờ, lão đại ngài giết chết tổng cộng bốn mươi bảy người, trong đó có hai mươi chín người là tán tu. Đám người này có thể bỏ qua, nhưng mười tám người còn lại sau khi chết đều có hư ảnh Thiên Vận Kỳ xuất hiện chứng minh thân phận. Mười sáu hư ảnh Thiên Vận Kỳ màu đen lại coi như bỏ qua, nhưng vẫn còn hai Thiên Vận Kỳ màu xanh đấy!
- Ngài có biết điều này nghĩa là sao không? Nghĩa là giờ chúng ta ít nhất cũng đắc tội hơn mười môn phái có Thiên Vận Kỳ. Được được được, tất cả những môn phái có Thiên Vận Kỳ trong phương viên vạn dặm.. Đều bị chúng ta đăc tội. Đây mới là một ngày mà thôi!
Tiểu mập mạp nhếch miệng, khóc không ra nước mắt.
Nhưng chuyện này cũng chẳng trách Vân Dương: Nếu không phải bản thân hắn tự tìm đường chết lôi Tử Cực Thiên Tinh ra ngắm, làm gì có phiền toái ngút trời như vậy? Vân Dương đâu phải giết nhiều người như vậy?
Xét cho cùng căn nguyên vẫn tại tiểu mập mạp.
Cho nên trái tim nhỏ bé của tiểu mập mạp đã sợ tới sắp vỡ nát, nếu trước đó sớm biết, khi đối đầu với Tôn Giả cấp bốn trọng thương, tiểu mập mạp có lẽ đã ôm lấy Vân Dương chạy trốn chứ không phải bùng nổ giết người như vậy!
Hoạ cũng đã gây, một khi bị môn phái người ta điều tra ra là do hai người mình hạ thủ… Vậy coi như vĩnh viễn không có ngày yên bình rồi!
- Cái này có gì đâu?
Vân Dương ngược lại nghĩ rất thoáng:
- Nên đắc tội thì sớm muộn gì cũng đắc tội, kết quả không khác gì. Không sao không sao.
Hắn thấy đúng như vậy, người đáng giết sớm muộn gì cũng bị giết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Giờ việc cấp bách không phải tránh né truy sát mà là tìm nơi đặt chân.
Vân Dương nói:
- Sau đó chiêu binh mãi mã.
Đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Ngươi đang nói là Tử Cực Thiên Tinh?
- Tử Cực Thiên Tinh! Đương nhiên là Tử Cực Thiên Tinh rồi!
Tiểu mập mạp xốc lại tinh thần:
- Tuyệt thế trân bảo đó!
- Cái thứ này.. Không phải tên là Đông Cực Tử Tinh ư?
Vân Dương nói.
- Có gì đâu, cũng như cùng là người, ngươi tên là Vân Dương còn ta tên Tiền Đa Đa. Nhưng trong mắt yêu tộc hoặc súc sinh chẳng phải đều là người ư?
Tiểu mập mạp trừng mắt nhìn:
- Cùng một thứ có mấy cái tên khác biệt cũng có gì là à?
- …
Vân Dương nhất thời im lặng, không ngờ mình lại bị tiểu mập mạp này giáo dục, lại còn thấy đối phương nói có lý, mình không thể cãi lại nổi, thế này… chẳng lẽ lại như vậy.
- Tử Cực Thiên Tinh, bảo vật mà mọi người tu hành đều ước mơ tha thiết, bảo vật trong mơ.
Tiểu mập mạp vuốt ve nhẫn không gian trên tay, thần sắc say mê như đang vuốt ve Tử Cực Thiên Tinh lộng lẫy kia.
- Cái này có gì mà ước mơ tha thiết? Bảo vật trong mơ?
Vân Dương khịt mũi coi thường:
- Chẳng qua chỉ là kết tinh năng lượng ẩn chứa nguyên năng tương đối lớn, hấp thu linh khí trong đó xong chẳng phải sẽ thành vô dụng, khó tránh khỏi hoá thành vụn phấn, tan thành mây khói.
- Hấp thu… xong? Hoá thành vụn phấn?
Tiểu mập mạp há hốc mồm nhìn Vân Dương:
- Đại…đại ca… Ngài ngài.. Ngài sử dụng Tử Cực Thiên Tinh như vậy sao?
- Có gì không đúng à?
- Đại ca, từ nay trở đi tuyệt đối đừng nói những lời này ra, nếu bị tu giả cấp cao biết được chắc chắn sẽ đánh ngươi chết tươi, nhổ nước miếng chết đuối, ngàn vạn người lấy ra làm trò cười, mang ô danh mà kết thúc!
Tiểu mập mạp thần sắc bi phẫn kêu rên như sắp chết:
- Thật phí của trời! Rõ ràng trông rất thông minh, cuối cùng lại là thằng ngốc kém thông minh, sao ta lại theo người như ngươi cơ chứ!
- Tử Cực Thiên Tinh, bảo vật khó cầu không phải vì trong thứ này chứa đựng rất nhiều nguyên năng. Nguyên nhân chủ yếu là khi đeo nó bên người nó sẽ tự động thu hút linh khí trong thiên địa tới, phụ trợ tu luyện. Một viên Tử Cực Thiên Tinh nếu chỉ đơn thuần hấp thu linh khí trong đó nhiều nhất chỉ đủ cho Tôn Giả sơ cấp tiêu hao trong vài ngày, nhưng nếu đeo bên người lại có thể liên tục thu nạp nguyên khí tới xung quanh. Nói cách khác, trong không khí tu luyện ngang nhau, linh khí xung quanh ngươi sẽ luôn nhiều hơn linh khí bên người khác nhiều! Ít nhất cũng phải thêm ra gấp bốn lần!
Tiểu mập mạp tiếc nuối tới quai hàm run rẩy:
- Mặc dù sử dụng Tử Cực Thiên Tinh như vậy cũng sẽ khiến nó hao tổn, nhưng chỉ cần không sử dụng quá độ, một viên Tử Cực Thiên Tinh cũng có thể dùng tận trăm năm mới hao hết năng lượng!
- Thứ trân bảo hãn thế này, ngươi ngươi ngươi… ngươi thế mà lại đem nó hút một hơi cạn sạch, sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Mà nghe ý ngươi nói, còn cả ngươi cho ta tới mười mấy viên Thiên Tinh, thế này chứng tỏ ngươi sử dụng Thiên Tinh như vậy không chỉ một lần, không chỉ một viên, mà là rất nhiều viên?
Tiểu mập mạp dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người, hận không thể cắn Vân Dương vài cái giải hận.
- Ừm… Thế à..
Vân Dương sờ mũi, dáng vẻ ái ngại.
Lúc trước đúng là hắn sử dụng Tử Cực Thiên Tinh như vậy, cũng đúng là vài ngày đã hết… Không khác biệt lắm với lời tiểu mập mạp.
Hoá ra thứ này còn có công hiệu lớn như vậy, mình khinh thường nó rồi!
Ài, thiếu kiến thức chính là thiệt thòi, câu này vị tôn nào đó đi tới thế giới này trực tiếp bộc lộ ra!
- Ha ha ha ha, chúng ta còn mười mấy viên Tử Cực Thiên Tinh, hơn mười viên Tử Cực Thiên Tinh có thể thu hút mười vị tu giả cấp cao!
Tiền Đa Đa tự tin hơn gấp trăm lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.