Vân Dương kéo tay hắn, hai người nhanh chóng ra ngoài thành.
Nhưng vô số ánh mắt nhìn theo bóng lưng hai người, từng khoé miệng nở nụ cười âm hiểm.
Trên đời này còn kẻ ngu ngốc như vậy sao!
Cầm Tử Cực Thiên Tinh thế mà đứng ngay ngoài đường lấy ra thưởng thức, thế này khác gì đứa trẻ ôm thỏi vàng chạy trong thành thị… Trong cuộc đời xông xáo giang hồ của mình đã thấy không ít kẻ tự tìm đường chết. nhưng muốn chết như hai kẻ này… Thật đúng là lần đầu được gặp!
Loé sáng như kỳ quan, hiếm khi gặp được, có thể là kỳ ngộ!
Kỳ ngộ của ta đây rồi!
Hai người nhanh chóng lao đi, nhanh chóng rời khỏi phạm vi thành thị, trở lại khu vực hoang dã.
Bước nhanh vào khu rừng, tiểu mập mạp mới xem như thở phào một hơi, gương mặt nóng bừng, cực kỳ hổ thẹn nói:
- Lão đại, ta sai rồi… Ta thật đáng chết, gây ra phiền toái lớn như vậy.
Vân Dương lại chẳng buồn để ý:
- Sai, có lẽ ngươi có lỗi sai nhưng chỉ sai ba phần, lỗi của ngươi vốn tỏng dự tính của ta… Vì vậy cái sai này cũng không sao cả.
Hắn thản nhiên nói:
- Nếu chuyện bảo bối bại lộ đã trong dự liệu của ta, vậy chuyện tiếp theo diễn ra đương nhiên cũng trong dự liệu. Đứa trẻ mang trọng bảo qua giữa phố xá sầm uất khó tránh khỏi bị người ta ngấp nghé, nhưng như vậy cũng vừa hay để ta đánh giá một chút thực lực võ giả tại Huyền Hoàng giới này!
Cho dù nghe Vân Dương trấn an, Tiền Đa Đa vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1213022/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.