Chương trước
Chương sau
Vân Dương biểu hiện dứt khoát quả quyết như vậy ngược lại khiến hai kẻ đối diện ngây ra một hồi.
Rất hiếm thấy con mồi dứt khoát quả quyết như vậy trên đường.
Đối mặt với áp lực của hai người mình, chẳng phải hắn nên đàm phát trước sau đó cầu xin tha thứ, tiếp đó dưới tình huống bị bức bách vạn bất đắc dĩ không thể không đáp ứng, bị hai người bọn mình đùa bỡn như mèo vờn chuột, cuối cùng mới thoả hiệp đi vào khuôn khổ chứ?
Làm sao tên này ngược lại như cố ý chuẩn bị, thậm chí không kịp chờ hai người mình xông lên?
Cái này có vẻ không đúng!
Tiền Đa Đa ở bên cạnh nhắc nhở:
- Lão đại cẩn thận, hai người này là Trúc Viên Song Sát nổi danh hung ác, đều là kẻ hung tàn Tôn Giả cấp ba đỉnh phong.
Câu nói này chẳng những khiến hai người “Trúc Viên Song Sát” tức giận tới nghiến răng, đồng thời cũng khiến Vân Dương tức tối không thôi.
Mẹ nó, nếu không phải vì thằng nhãi nhà ngươi, ông đây việc gì phải đối đầu với hai tên Trúc Viên Song Sát gì gì đó đó sớm vậy?
Một lời không hợp, lập trường khác biệt, hai người đối diện cũng không nói nhảm, cùng nhao lao tới, một kiếm một búa, ra tay cùng lúc, khí thế hung hãn.
Đối phương vừa phóng người lao tới, còn chưa tấn công đến gần người, Vân Dương đã cảm thấy một luồng áp lực lớn tới trước nay chưa từng có ập tới mặt. Khí thế bàng bạc đột nhiên lao tới này khiến Lương Lập Đông nhanh chóng nhận ra cấp độ thực lực của hai người này.
Giờ khắc này, đối mặt với sát cơ khổng lồ ép thẳng tới, Vân Dương không những chẳng kinh sợ mà còn lấy làm mừng, ngược lại một tâm tư khác đột nhiên dâng lên.
Với thực lực hai người trước mắt biểu hiện, cảm giác mà mình thấy gần như ngang cấp với Lăng Tiêu Tuý cùng Độc Cô Sầu, hoặc có thể kém hai người Lăng Tiêu Tuý cùng Độc Cô Sầu nhưng nói chung cùng một cấp độ!
Theo cách nói của Tiền Đa Đa cùng tình huống tổng hợp trước mặt, Lăng Tiêu Tuý cùng Độc Cô Sầu cùng với Cố Trà Lương tới trước một bước, tiến vào khu vực Huyền Hoàng giới này, chỉ cần không chủ động trêu chọc phiền toái lớn gì, cơ bản có thể đảm bảo bình an không vấn đề.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng bớt chút tâm sự.
Về phần Kế Linh Tê… Vân Dương vốn không lo lắng.
Có ánh sáng đỏ gặp thần giết thần kia, Kế Linh Tê chẳng những có thể hoành hành khắp Thiên Huyền đại lục, tới nơi này vẫn… chí ít trước khi gặp phải một số cao thủ đỉnh phong có thể phá vỡ hồng quang đó, Kế Linh Tê vốn không phải e ngại bất cứ ai.
Đấy là còn chưa tính tu vi bản thân Kế linh Tê cũng không yếu, giờ đã áp đảo cả Lăng Tiêu Tuý cùng Độc Cô Sầu, hoàn toàn xứng danh tiểu cao thủ!
- Đến hay lắm.
Vân Dương thấy đối phương tấn công tới, Thiên Ý Chi Nhận lập tức tới tay, khí chất thân thể cũng theo đó biến đổi, từ vẻ công tử văn nhã ôn tồn lễ phép vừa rồi đột nhiên hoá thành núi cao vực thẳm, như sát thần hiện thế không thể chống nổi!
Hai người đối diện thấy vậy không khỏi giật mình.
Hai bên mặc dù còn chưa chính thức giao đấu, thế nhưng lúc này cảm giác không thể lay chuyển mà Vân Dương bộc lộ đã ập tới mặt.
Đó là một khí tức đầu đội trời chân đạp đất, hùng vũ uy nghiêm như toà núi lớn!
Người gầy kia xuất kiếm đã được nửa đường, đột nhiên uốn người, kim quang trong lòng bàn tay loé lên, một luồng sáng bắn khỏi tay hắn, viu một tiếng đánh trúng bụng dưới của Tiền Đa Đa.
Vừa rồi phán đoán sai, kẻ trước mặt thật sự là kình địch, phân nửa sẽ rất khó đối phó.
Như vậy việc đầu tiên phải làm không phải là nhanh chóng chấm dứt trận chiến mà là giải quyết một phần chiến lực khác của đối phương, Tiền Đa Đa. Chỉ cần hắn mất năng lực chiến đấu, không thể tiếp ứng cho kẻ này, hai người phe mình không còn lo lắng vướng bận, có thể toàn lực đối phó với Vân Dương. Thậm chí có thể lợi dùng Tiền Đa Đa, coi hắn như điểm yếu của cao thủ trước mặt, dùng kế vây Nguỵ đánh Triệu, giương đông kích tây!
Mặc dù tu vi Tiền Đa Đa không yếu, cũng có trình độ Tôn Giả cấp hai, nhưng kẻ này kinh nghiệm đối địch không nhiều, khi tính toán người khác luôn hạ thủ trước. Lúc này cho dù có nhạy bén nhưng bị tấn công bất ngờ cũng không kịp ứng biến, lập tức trúng chiêu.
Tiền Đa Đa kêu thảm liên tục, lúc đầu hắn kêu thảm cũng không sao. Lần này hắn bị đánh lén cũng trong dự liệu của Vân Dương, chỉ có điều đáy lòng Vân Dương thầm chán ghét thằng nhóc này, không ra tay giúp đỡ hay lên tiếng cảnh báo, cố ý để thằng nhóc chịu một bài học. Dù sao tên gầy kia cố ý phế đi chiến lực của Tiền Đa Đa chứ không định giết người.
Thế nhưng… ngay khi Tiền Đa Đa trúng chiêu, trên người hắn xuất hiện ánh lam hộ thể lại khiến Vân Dương cực kỳ ngạc nhiên.
Chỉ thấy ngay khi ánh kim sắp chạm tới bụng dưới của Tiền Đa Đa, một luồng sáng xanh đột nhiên bùng lên, trực tiếp đánh văng ánh kim vừa rồi ra.
- Binh khí của thằng nhóc này có gì đó quái lạ, trước hết liên thủ xử lý tên kia đã
Gã mập rống to.
Người gầy chỉ chậm đi có một chớp mắt, thế nhưng ngay trong chớp mắt ngắn ngủi này, gã mập đã bị đao thế phô thiên cái địa của Vân Dương bao phủ.
Keng keng keng…
Tiếng binh khí va chạm vang lên liên tục, gã mập vừa đau lòng vừa kinh ngạc phát hiện binh khí thượng phẩm Khai Thiên phủ vẫn cùng mình hoành hành ngang dọc trong giang hồ chỉ chốc lát đã đầy những vết thương, thủng trăm ngàn lỗ.
Tên gầy nhanh chóng múa kiếm tới giúp khiến gã mập thở phào một hơi, gã mập cúi đầu nhìn, thanh Khai Thiên phủ mình yêu như trân bảo, không muốn rời người đã hoá thành nứt vỡ như răng cưa!
Từ lưỡi búa đến cán búa phủ đầy những khe nứt, hơn nữa tất cả đều rất thẳng hàng theo một hướng, cho dù dùng lưỡi cưa cũng không làm được như vậy…
Gã mập khóc không ra nước mắt, ngây ra tại chỗ.
Ngay lúc này, tên gầy cũng gầm lên vang trời như gã mập:
- Thằng mập, ngươi làm gì vậy! Binh khí của thằng nhóc này quá kỳ quái, mau tới đây giúp.
Gã mập nhìn theo tiếng gầm, chỉ thấy trường kiếm trong tay người gầm đã gần như lưỡi búa của mình, đang định tiến lên giúp đỡ lại nghe một tiếng “coong” thanh thuý, thanh kiếm của tên gầy đã bị cắt thành hai đoạn.
Sau đó lại hoá thành ba khúc, dù sao Vân Dương cũng không định ngừng lại vì vũ khí kẻ địch đã gãy, đương nhiên phải nhân lúc địch đang yếu đoạt mạng!
Tên gầy xuất kiếm rồi cố sức lui lại, ý đồ tạm né mũi công của kẻ địch.
Nhưng đối diện, áo tím bồng bềnh, gương mặt mỉm cười tuấn mỹ dị thường không chút biểu cảm, lách mình tiến tới, mục đích đuổi tận giết tuyệt đã rõ rành rành.
Lại một tiếng coong, vang lên, kiếm trong tay tên gầy chỉ còn lại cái chuôi.
Hai người đồng thời hét lớn:
- Tôn Giả cấp ba?
Trước đó hai người đã cố gắng đánh giá tu vi Vân Dương cao hết mức, nhưng thật không ngờ người trẻ tuổi trước mặt tu vi lại ngang với kẻ hung ác tu hành mấy trăm là mình!
Nếu không như vậy, cho dù có thần binh sắc bén đến đâu cũng không thể dễ dàng cắt đứt binh khí được gia trì tầng tầng huyền hoàng khí như vậy.
Người gầy lui lại, vừa lui vừa ném chuôi kiếm ra như ám khí, cố gắng tranh thủ thời gian dù chỉ trong chốc lát. Ánh lạnh lại loé lên, trên tay đột nhiên xuất hiện thêm một thanh kiếm, gã mập cũng đổi một lưỡi búa khác, cố gắng lao tới tiếp ứng.
Hai người thấy chiến lực tổng hợp của thiếu niên trước mặt đã vượt qua dự đoán, nếu hai người phe mình có người vẫn lạc, người còn lại cũng định sẵn không cách nào may mắn thoát khỏi. Chỉ có hai người còn sống, liên thủ cố gắng chóng cự mới có chút đường sống.
Nhưng sắc mặt Vân Dương vẫn lạnh lùng tàn khốc như bức tượng băng, thân hình đột nhiên nhảy lên, đao quang chém xuống cũng theo đó biến đổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.