Chương trước
Chương sau
Quai hàm Tiền Đa Đa run lẩy bẩy, lẩm bẩm kiểu thua người không chịu thua trận: Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt nhìn lại, ngươi làm sao biết được liệu có thành ta giết hai ngươi không? Trước khác nay khác!
Trong giọng nói đều vô tình hay cố ý liếc sang Vân Dương nhưng không nói thêm lời nào.
Người kia thản nhiên bất động nói:
- Dựa theo thiết luận của Huyền Hoàng giới, chúng ta chuyến này tới là định cướp bóc, chỉ có thể cướp tiền chứ không thể đoạt mạng. Còn ngươi thân là người bị cướp đương nhiên có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào phản kháng, bao gồm phản kích giết người. Chỉ có điều… Ngươi có năng lực giết nổi hai ta? Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt nhìn lại. đáng tiếc chúng ta mới tách biệt chưa lâu, dẫu sao cũng không dùng nổi câu nói này!
Vân Dương liếc mắt sang.
Tiền Đa Đa nói vậy vốn định để mình nghe: Bọn chúng không thể giết ta nhưng chúng ta có thể giết bọn chúng, sẽ không phạm phải thiết luật của Huyền Hoàng giới!
Nhưng mà… ai là “chúng ta” với ngươi?
Thằng béo này định kéo ta xuống nước!
Vân Dương thật sự không muốn chọc phải thứ tai bay vạ gió này, lại lui về phía sau vài bước, chuẩn bị co chẳng chạy trốn bất cứ lúc nào.
Dẫu sao cũng là mới tới dị giới, tin tức biết được quá có hạn, dẫu sao kế hoạch hiện giờ là tránh trêu chọc phiền phức bên ngoài mới là thượng sách.
Nếu không phải vậy, chỉ riêng lần Tiền Đa Đa đánh lén vừa rồi, Vân Dương đã sớm làm thịt hắn rồi. Nhưng vì mới tới Huyền Hoàng giới, Vân Dương không thể làm vậy, hắn biết hậu quả nghiêm trọng nếu gợi nên phản ứng dây chuyền.
Một tên bộ dáng không đáng chú ý, sau lưng có thể ẩn giấu một con quái vật khổng lồ. Bản thân dẫu sao cũng chỉ mới phi thăng, hiểu biết quá ít về thế giới này, thời điểm này gây thù chuốc oán với bất cứ kẻ địch nào cũng là hành động rất không khôn ngoan.
Dự định trước mắt của Vân Dương là: Đầu tiên tìm hiểu đại khái được tình hình cụ thể của Huyền Hoàng giới, phân bố thế lực, những quy định ngầm. Sau đó lại dốc lòng tu luyện một thời gian, tăng thực lực bản thân lên một chút sau đó mới có thể hành tẩu giang hồ, tìm cơ hội phát triển.
Huyền Hoàng giới rất khác với Thiên Huyền đại lục, đã không có tài nguyên và tình báo trực thuộc Cửu Thiên lệnh cũng không có Ngọc Đường đế quốc trợ lực, tất cả mọi thứ Vân Dương phải tự dựa vào bản thân. Tiếp đó mỗi bước đi chẳng những phải thật sự đạp lên mặt đất mà còn nơm nớp lo sợ, chú ý cẩn thận như giẫm lên băng mỏng!
Khi còn chưa có bất cứ cơ sở gì, thậm chí hoàn toàn không biết gì về thế giới này, lại tuỳ tiện gây phiền toái…
Chuyện như vậy Vân Dương tuyệt đối không làm.
Thế nhưng thế sự vô thường, không sợ không có chuyện tốt, chỉ tiếc không có người tốt.
Một khắc sau.
Tiền Đa Đa thấy hành động của Vân Dương, nhanh chóng quyết định, chỉ thẳng sang Vân Dương nói:
- Băng Lan đã bị hắn cướp mất, các ngươi tìm ta làm gì?
Câu nói này của Tiền Đa Đa nghe thì như kẻ thức thời, thực chất là kế hoạ thuỷ đông dẫn, bằng không hắn đã nói là bị người khác cướp mất chứ không phải chỉ sang Vân Dương, rõ ràng có ý lôi Vân Dương vào cuộc.
Ánh mắt hai người lập tức nhìn sang nhanh như chớp, gương mặt nở nụ cười tàn khốc.
Bọn họ cướp Tiền Đa Đa bị thiết luật giới hạn không dám giết người, nhưng nếu có phe thứ ba tham gia, tình hình lại khác. Thêm một phe cướp của tham gia lại biến thành kẻ cướp giết kẻ cướp, không bị thiết luận ngăn cản, ngược lại càng thuận tiện ra tay!
- Thằng nhóc…
Gã cao gầy còn chưa nói xong đã thấy Vân Dương làm một việc vượt ngoài dự liệu của cả ba người.
Chỉ thấy Vân Dương tiện tay móc hộp ngọc chứa Băng Lan, mở ra, lộ khung cảnh vạn cánh hoa lan nở rộ, nói:
- Cái này là Băng Lan à?
Sau đó đóng hộp ngọc lại, giơ tay lên, viu.
Rồi ném thẳng hộp ngọc vào trong lòng Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa trợn tròn mắt, tay ôm hộp ngọc, trong lòng ngổn ngang như tơ vò.
Băng Lan này… sao lại về tay mình như vậy?
Mẹ nó, ngài là Tôn Giả cấp ba cơ mà!
Tôn Giả cấp ba đấy!
Lá gan của ngài đâu?
Can đảm của ngài đâu?
Còn nữa… Tiết tháo của ngài đâu?
Vân Dương thoải mái nói:
- Lời đã nói trước rồi, ngươi đã thực hiện yêu cầu của ta, đương nhiên ta phải trả Băng Lan lại cho ngươi. Chậc, Băng Lan cũng đã trả, nói chung nơi này không còn chuyện của ta nữa rồi. Ba vị, tạm biệt.
Mặc dù Tiền Đa Đa còn chưa nói hết tình hình của Huyền Hoàng giới… Nhưng chuyện này tìm ai nghe ngóng chẳng được? Việc gì phải treo cổ trên cây, tốn công tốn sức vì Tiểu mập mạp này, vô duyên vô cớ chọc phải kẻ địch không rõ nội tình?
Vân Dương nghĩ thông, xoay người bỏ đi, nhanh chóng gọn gàng không hề dây dưa lòng vòng.
Tiểu mập mạp ôm hộp ngọc chứa Băng Lan vừa mất lại được, khóc không ra nước mắt, lo sợ không thôi.
Sao lại như vậy?
Ta hành tẩu giang hồ bao năm chưa từng gặp chuyện như vậy!
Gã cao gầy ánh mắt đột nhiên bừng sáng, lên tiếng cản đường:
- Dừng lại!
Gã béo bên cạnh lại nhảy lên, ngăn đường Vân Dương:
- Tên kia, chạy đâu?
Vân Dương bất đắc dĩ nhíu mày nói:
- Sao?
Người không nhiễm hồng trần, hồng trần lại dính người, không muốn gây phiền toái nhưng phiền phức lại tự động kéo tới.
Gã mập hừ một tiếng, cười lạnh nói:
- Thấy chúng ta làm ăn mà còn định quay người bỏ đi sao? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Vân Dương bất đắc dĩ thở dài nói:
- Thật ra ta không hiểu ngươi ngăn ta lại làm gì? Mục đích của các ngươi là cướp đoạt Băng Lan của Tiền Đa Đa nhưng cuối cùng sẽ không giết hắn. Như vậy không phải lo ta để lộ tin tức, nếu Tiền Đa Đa đã có ý định đương nhiên sẽ có cách khuếch tán tin tức. Còn ta vốn không phải đồng bọn của Tiền Đa Đa, ta tin các ngươi cũng nhận ra rồi. Điều này cũng quyết định rằng ta sẽ không ra tay giúp hắn đối phó với các ngươi. Mấu chốt nhất là ngươi ta vốn không quen biết, các ngươi cũng không biết thực lực của ta ra sao, chẳng lẽ ngươi không sợ chọc phải phiền toái ư? Khi làm chính sự tốt nhất đừng làm phức tạp hoá vấn đề. Chẳng lẽ các hạ không hiểu đạo lý dễ hiểu như vậy?
Gã mập nhe răng cười đáp:
- Ngươi nói không tệ, nhưng vô dụng. Tên kia, để lại tài vật trên người rồi chặt hai cái đùi, ta tha cho ngươi đi.
Vân Dương lạnh lùng ngẩng đầu, trong chớp mắt, hắn đột nhiên hiểu ra.
Cướp tiền không đoạt mạng không phải nói ngoa, nhưng cướp tiền không đoạt mạng không phải đã xong, bởi bất cứ quy củ nào đều có lỗ thủng để lợi dụng.
Ví dụ hiện tại, hai người kia quả thật sẽ không giết mình hoặc Tiền Đa Đa, nhưng quá nửa sẽ chặt chân cả hai. Hai người gãy chân, không có gia cảnh, làm sao sống nổi trong giang hồ đầy rẫy nguy cơ?
Bất luận bị mãnh thú ăn thịt hay bị người khác giết, chỉ cần không phải hai người kia tự tay hạ thủ đều tránh được hạn chế của quy củ này…
Trên thế giới này không ít người thông minh, chỉ có điều có người tự cho mình thông minh, cũng có người thông minh thật…
Vân Dương bất đắc dĩ thở dài. Hắn nhìn sang Tiền Đa Đa, xem ra hôm nay quả thật bị tiểu mập mạp này kéo xuống nước thật rồi.
Cho dù chỉ là ý muốn đơn phương, muốn đổi chỗ chủ động và bị động!
Tiểu mập mạp lập tức xốc lại tinh thần, huơ tay múa chân nói:
- Đại ca, giết hai tên khốn này đi!
Một béo một gầy lập tức lộ vẻ cảnh giác nhìn Vân Dương nói:
- Sai lầm rồi, hoá ra các hạ là lão đại của Tiền Đa Đa. Thất kính thất kính!
Vân Dương mỉm cười không chút thành ý:
- Đã nói hết nước hết cái rồi mà, không nhiều lời vô vị nữa. Để ta xem xem hai người thông minh các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng.
Xoạt một tiếng, hắn rút đao khỏi vỏ, mũi đao chỉ hướng hai người nói:
- Ta không còn tâm tình nói nhảm cùng các ngươi nữa, muốn động thủ thì mau ra tay, đừng nói linh tinh nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.