Chương trước
Chương sau
Kế Linh Tê cao hứng đi ra, đưa cái đầu nhỏ nhìn đông nhìn tây, hì hì cười mọt tiếng:
- Thần cốt kia, có phải bị tên họ Niên kia cầm đi rồi không?
Vân Dương gật gật đầu.
- Lần này… khẳng định là gia hỏa kia lại bị ngươi bẫy a?
Kế Linh Tê hắc hắc truyền âm.
Vân Dương trừng nàng một cái, không vui nói:
- Ta là cái người chuyên đào hố bây người sao?
Kế Linh Tê le lưỡi:
- Ngươi không phải sao?!
Vân Dương không còn gì để nói, lập tức đổi chủ đề:
- Đi thôi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một đêm, đêm nay, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
- Trận chiến sớm mai, ngươi có nắm chắc không? Hắn đã thu toàn bộ thần cốt, như vậy nhất định còn có mưu đồ khác, ngươi làm như vậy, có quá mạo hiểm không…
Kế Linh Tê lo lắng hỏi.
- Ngay cả ngươi cũng biết hắn có ý đồ khác, nhưng ta lại vẫn quang minh lỗi lạc cho hắn hết.
Vân Dương ung dung thở dài:
- Người như ta, thực sự quá ngu… quá mức kiên trì nguyên tắc rồi a… ai!
- Ọe…
Kế Linh Tê giả bộ nôn khan, lập tức lại phẫn nộ:
- Ngươi có ý gì? Cái gì mà… ngay cả ta cũng biết? Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta lại ngốc như vậy?
Vân Dương cười ha ha, không đáp lời mà ung dung rời đi.
Kế Linh Tê đuổi theo, hơn giận không thôi.

Niên tiên sinh trở về đến nơi, sáu người kia vẫn còn đang ngủ.
Nhìn đám người ngổn ngang lộn xộn dưới đất, Niên tiên sinh khe do dự.
- Nếu ngày mai còn lấy lực lượng như hiện tại đi đối chiến, tuyệt sẽ thua không thể nghi ngờ.
- Hơn nữa, những người này đều đã trọng thương, hơn nữa còn thương tới bản nguyên… ngày mai cũng chưa chắc có thể thành trợ lực.
- Nhưng nếu làm như vậy… lại có thể chuyển bại thành thắng.
Ánh mắt hắn khẽ do dự, biến ảo cực kỳ phức tạp, lúc thi bi thương khổ sở, lúc lạ hung ác vô tình, dữ tợn không nói nên lời, nhưng lập tức lại trở nên ảm đạm…
Thật lâu, cũng không quyết định được.
- Tình thế lưỡng nan này, thực sự bao năm rồi ra chưa được cảm tháy… chẳng lẽ mấy năm nay, lại khiến tâm ta trở nên mềm nhũn hay sao…
Ngay lúc này, một người mơ màng tỉnh lại, ho khan một tiếng, trực tiếp phun ra một ngụm máu, trong dòng máu đỏ sẫm, còn mang theo khối nội tạng vụn.
Đau thương nhìn máu tươi mà bản thân phun ra, hư nhược nói:
- Lão đại, trận chiến ngày mai, tiểu đệ… tiểu đệ ta… chỉ sợ là… ai…
Niên tiên sinh nhìn máu tươi trên đất, lẩm bẩm nói:
- Hết thảy… cứ để ta.
Thần quang trong mắt lóe lên, trở nên lạnh lẽo cứng rắn, trong nháy mắt đã hạ quyết tâm!

Trong màn đêm, một đạo điện quang xẹt từ xa tới, đã đến bên ngoài Thiên Huyền nhai.
Người đến không chút do dự, lập tức lao vào sương mù dày đặc.
Thanh như lôi đình, thế như chân long, cường thế giáng lâm.
Người tới, rõ ràng chính là Quân Mạc Ngôn.
Thiên hạ đệ nhất kiếm, không muốn để lại thêm bất cứ tiếc nuối nào nữa, cho nên không quản ngày đêm, lặn lội đường xa, rốt cục cũng chạy tới Thiên Huyền nhai!
Tính theo thời gian ước chiến ban đầu, đến hôm nay sợ đã sớm chấm dứt, quyết chiến bình thường, căn bản không có khả năng kéo dài đến hôm nay, trên thực tế, khi Quân Mạc Ngôn nhận được tin của Ngọc Đường, đã sớm qua thời gian ước định này, hắn chạy đến đây, cũng chỉ ôm một tia hy vọng!
Cho đến khi tiếp cận Thiên Huyền nhai, Quân Mạc Ngôn phát hiện đại quân Ngọc Đường đóng ở bên ngoài, mặc dù sắc mặt đám người này đầy lo lắng, nhưng không hề có chút đau buồn, điểm ấy khiến Quân Mạc Ngôn thu được một kết luận, trận chiến này… còn chưa kết thúc?!
Nếu quả thực như vậy, thực sự là ông trời yêu mến, không muốn để Quân Mạc Ngôn hắn có thêm tiếc nuối!
Thế nhưng ngay khi Quân Mạc Ngôn vội vã xông vào Thiên Huyền nhai, lập tức lại vội vàng xông ra, thi triển nhân kiếm hợp nhất, kiếm quang chớp động, tức thì lượn quanh Thiên Huyền nhai ba bốn vòng.
Không gì khác, bởi Thiên Huyền nhai hiện tại, đã hoàn toàn biến thành cấm địa.
Thiên Huyền nhai hiện tại, ngoài bị bao bởi sương lớn không thể nhìn đường, mà bốn phía cũng bị Niên tiên sinh bố trí bốn năm mươi trận thế, đại trận tiểu trận, vòng vòng đan xen, cơ hồ kín không chỗ hở, giọt nước không lọt, mặc dù Quân Mạc Ngôn có kiếm thuật thông thần, dưới trận pháp, cũng chẳng khác thường dân.
Mới vào bên trong, đã như ruồi bị cắt đầu, đi loạn một hồi, liền xúc động tới rất nhiều trận thế phản ứng, nếu không phải thực lực hắn đủ cao, thì đã không phải là chật vật chạy ra, mà là đã trực tiếp chết trong đó, kết thúc ảm đạm.
Quân Mạc Ngôn tự mình hiểu mình, thấy bản thân không thể xâm nhập vào nội bộ, liền lập tức đảo quanh bên ngoài, hòng tìm cửa đột phá, chỉ tiếc đã lượn mấy vòng, vẫn không tìm được cửa nào khác.
Kỳ thực đây cũng là chuyện bình thường, Niên tiên sinh đã sớm tính kỹ, dù không biết Đạo Quân lại tiếp viện Vân Dương, nhưng lại chưa từng xem nhẹ tam đại cường viện khác của Vân Dương… Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu, còn có thiên toán Cố Trà Lương!
Niên tiên sinh vốn định tuyệt sát Vân Dương, tự nhiên muốn tuyệt mọi khả năng viện trợ của Vân Dương, trận thế bố trí trên đây, một mặt muốn không cho Vân Dương bỏ chạy, mặc khác cũng là muốn cắt đứt tất cả viện trợ của Vân Dương!
Trận thế trùng điệp này, vốn là thiết kế nhằm vào ba người Lăng Tiêu Túy, uy năng hiệu dụng đương nhiên không nhỏ, cho nên lấy năng lực của Quân Mạc Ngôn, cũng chỉ có thể bất lực lượng vòng ngoài, không thể làm gì.
Quân Mạc Ngôn thầm ai thán, chẳng lẽ hắn vượt vạn dặm gấp rút tiếp viện, lại chỉ có thể đứng ngoài không thể vào? Nhìn thấy con của cố nhân thân hãm tử địa, gấp rút chạy tới tiếp viện, phát hiện đại chiến còn chưa kết thúc, nhưng giờ ngay cả cửa cũng không thể vào?
Quân Mạc Ngôn chưa bỏ ý định thăm dò, không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nhưng thủy chung không thể tìm thấy bất kỳ lỗ hổng nào để có thể chui vào.
- Ai bày trận này? Lại có thể chu đáo chặt chẽ đến vậy, thủ bút này cũng thực quá lớn a?
Giờ phút này, Quân Mạc Ngôn phiền muộn muốn chết, lại càng nóng lòng như lửa đốt.
Tờ mờ sáng.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu mang thẻo vẻ mặt phong trần mệt mỏi chạy tới, chỉ tiếc đối mặt với trận thế kín như thùng sắt này, hai người cũng lực bất tòng tâm.
Khi ba người vừa mới chạm mặt, đều cảm thấy vui mừng quá đỗi, tự thấy phe mình tụ tập ba người có tu vi cao nhất thiên hạ, có trận nào mà không thể phá?!
Thế nhưng, thực tế bọn hắn liên hợp lại, vẫn bị trận thế ngăn ở bên ngoài, vô năng tiến nửa bước!
Ba người liên tục thử nghiệm, thế nhưng tất cả đều vô dụng, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, im lặng nửa ngày.
Độc Cô Sầu thở dài một tiếng:
- Đạo thuật có chuyên công, Trận Đạo chi học quả là có độc đáo, ba người chúng ta liên thủ vốn không gì không thể phá, thế nhưng trận thế này nối trận với trận, vòng vòng đan xen, lại càng cắm rễ với địa thế, thực sự khó mà rung chuyển!
Quân Mạc Ngôn cũng nói:
- Ta tới trước các ngươi một chút, từng thôi động cực hạn uy năng cường công, xem có thể chạm đến căn cơ đại trận này hay không, thế nhưng cũng chỉ như kiến càng leo cây. Giờ ba chúng ta liên thủ, tình thế dù tốt hơn nhiều, thế nhưng chí ít cũng phải mất ba ngày trở lên, nếu không khó mà triệt để công hãm trận này!
Lăng Tiêu Túy nhíu mày, lắc đầu nói:
- Nếu Cố Trà Lương không đi Huyền Hoàng giới thì tốt rồi, bói toán chi đạo của hắn am hiểu xu cát tị hung, có thể chỉ cho chúng ta tránh cường công yếu. Còn giờ, coi như ba người chúng ta nỗ lực cường công, ba ngày sau có thể oanh bạo toàn bộ Thiên Huyền nhai, Vân Dương có thể chờ được sao?
Ba người lập tức ảm đạm, cái cảm giác hữu tâm vô lực này, thực sự khiến người muốn phát điên, thế nhưng thực sự là lực bất tòng tâm, có thể làm gì được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.