Chương trước
Chương sau
Phải biết, mỗi lần ném đá xuống, đám người Tứ Quý lâu đều phải dùng đến toàn lực, liên tục mấy chục lần dốc cạn Huyền khí như thế mới được đổi ca, trong khi thời gian để hồi khí lại cực ngắn… một lần lại một lần như thế…
So với không ngừng không nghỉ cũng không có gì khác nhau.
Bọn hắn cũng là người, không phải làm bằng sắt a.
Chỉ một chút thời gian hồi khí ngắn như vậy, thì có ích lợi gì chức.
Tính cả mấy tên có thần cốt kia, cũng đều mệt như chó chết, lại khó mà tiếp tục.
- Đây không phải là quyết chiến, mà rõ ràng đang đi làm khổ lực, còn không bằng rút dao đâm nhau một cái cho thống khoái!
Đám người ai thán.
- Sao tên Vân Dương kia lại biến thái đến vậy… dù là bền dẻo đến mấy, cũng vẫn là huyết nhục chi khu. Chúng ta bước qua quỷ môn quan không biết bao lần, gặp phải kẻ này, vậy mà vẫn cảm thấy không chịu được, khó mà phụ tải…
- Tên Vân Dương kia làm thế nào mà chịu được như thế a? Đáng lý ra hắn còn phải mệt hơn chúng ta cả chục lần mới đúng!
- Chẳng lẽ ý chí của chúng ta, so với hắn lại kém nhiều đến thế?
Trong tâm cảnh mỗi người, đều hiện lên nghi hoặc như vậy.
Chiến đấu như hiện tại, cả đời bọn hắn mới gặp lần đầu, chuyện quái dị như vậy, cũng là lần đầu bọn hắn gặp được.
Tính ra, chiến ở Thiên Huyền nhai này, chuyện quái dị mà bọn hắn gặp phải, một cái nối tiếp một cái, thực sự con mẹ nó mà…
Niên tiên sinh là kẻ sáng suốt, hiển nhiên đã sớm hoài nghi.
- Chiến thuật này hẳn không sai, nhưng sao lại xuất hiện tình huống như vậy? Chẳng lẽ có bẫy?
Niên tiên sinh là ai? Tứ Quý lâu là tổ chức như nào? Nó là tổ chức lớn nhất Thiên Huyền đại lục, xuất thân giàu đến mức người thường khó có thể tưởng tượng, linh dan diệu dược nhiều không đếm hết, bảo vật hồi nguyên cũng không xuể, thế nhưng đối mặt với cường độ công kích như vậy, tốc độ hồi phục của đám người Niên tiên sinh lại xa xa không kịp tốc độ tiêu hao, nếu không sao có thể đến mức như hiện tại, thảm đạm đến cực điểm.
Niên tiên sinh có một cảm giác: Vân Dương cứ kéo dài với hai mươi người bọn hắn như thế, có thể kéo dài tới thiên hoang địa lão, đến khi tận thế mới thôi!
Tại sao có thể như vậy?
Hoàn toàn không hợp lý a!
Sao Vân Tôn có thể có nhiều tài nguyên như vậy được, nếu quả thực có nhiều tài nguyên như vậy, Cửu Tôn khi trước há có thể bị Tứ Quý lâu áp chế đến thảm như thế? Hoàn toàn không hợp lý, thực sự hoàn toàn không hề logic a!
- Thất Nguyệt, ngươi tiến lên công kích mạnh ba lần, sau đó liền lui ra nghỉ ngơi, tận sức hồi khí!
- Rõ!
- Những người khác yểm trợ, tấn công như bình thường là được!
Ánh mắt Niên tiên sinh ánh lên quang mang phức tạp.
Nếu… ngươi thực sự có chuẩn bị ở phía sau, cũng đáng để ta cầm cái mạng này đi đổi lại chân tướng…
Nếu ngươi không có… chỉ đang ráng chống đỡ…
Như vậy, càng không có gì để nói.
..
Thất Nguyệt lướt đi như thiểm điện, đầu tiên phóng ra hai cây phi đao cực nặng, dùng thế khai sơn phá thạch ném tới, lập tức lại rút ra một cây Phương Thiên Họa Kích nặng mấy trăm cân, từ cao lao xuống!
Một kích này, xa xa bao trùm tất cả thế công trước đó, uy năng tràn trề không gì đỡ nổi!
Vân Dương vẫy mũi đao, lập tức đánh bay đám ám khí ra ngoài, sau đó liền quán chú Huyền khí vào trong Thiên Ý Chi Đao, ông một tiếng nhẹ vang, tựa như Cử Hỏa Phần Thiên, đón lấy Phương Thiên Họa Kích đang lao xuống như sao băng.
Coong!
Đao kích giao nhau, chỉ thấy thân thể Vân Dương khẽ trầm xuống, Phương Thiên Họa Kích này thực sự đủ nặng, cho dù Vân Dương đã sớm phòng bị, không chút lãnh đạm, nhưng vẫn phải cố sức vạn phần.
Thế nhưng, uy thế này vẫn còn đang tiếp tục gia trì.
Chẳng lẽ đối phương không duy trì đấu pháp cũ, chạm cái liền đi? Mà là… rốt cục thay đổi đấu pháp?
Trong nháy mắt tiếp xúc, Vân Dương liền cảm thấy không thích hợp, lưỡi đao nhanh chóng thu lại, thân thể xoay một cái, hóa thành một đạo cầu vồng xoay tròn.
Hắn làm như vậy cũng không phải bởi muốn né tránh, bởi vì Thiên Ý Chi Đao trong tay hắn đã lập tức tăng dài đến mấy trượng, tựa như trường mâu, cực tốc đâm ra ngoài!
Phương Thiên Họa Kích của Thất Nguyệt đối đầu với một kích, dùng lực liều mạng với Vân Dương, mặc dù cảm thấy toàn thân như bị thiên lôi đánh, nhưng Phương Thiên Họa Kích đúc từ Bắc Hàn Thiết Tinh lại chưa bị hủy, dưới dự chấn động mà bay lên.
Thất Nguyệt nhìn trúng thời cơ, lần nữa dồn Huyền khí của bản thân lại, cả người mượn thế từ trên cao mà hạ xuống, Phương Thiên Họa Kích lại lần nữa đập xuống.
Đối phó với thần binh lợi khí như vậy, không thể dùng kỹ thuật mà tập sát, lấy lực thủ thắng là biện pháp hữu hiệu nhất!
Y theo lẽ thường mà nói, thời cơ khống chế của Thất Nguyệt đều có thể tính là hoàn mỹ, dù là ai cũng khó có thể làm tốt hơn hắn được, nhưng hôm nay, trận chiến này, những thứ không hợp lẽ thường lại chưa bao giờ thiếu!
Chỉ thấy một cây trường đao lớn, đột nhiên xuất hiện, lao tới như Kinh Hồng.
Trước sau chỉ trong nháy mắt, thanh trường đao kia đã áp sát đe dọa!
Sao có thể nhanh như vậy?!
Thất Nguyệt nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh buốt, tầm nhìn trước mắt đã biến thành màu đen, Phương Thiên Họa Kích vẫn giữ thế đi, lại chuyển thành đón đỡ, đã có chiến tích đối đầu nhất kích mà không hủy, mặc dù hiện kích biến thành đao, nhưng chiến quả cuối cùng hẳn cũng không có gì khác nhau đi?!
Thất Nguyệt âm thầm cầu khẩn.
Nhưng sau một khắc, trước mắt hắn lại đột nhiên xuất hiện một mảnh Sâm La Địa Ngục, chân thật bất hữ, ngưng thực trước mắt.
Tựa như Thập Bát Địa Ngục trong truyền thuyết hiện ra trước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, thần thức của hắn loạn thành một đoàn, tâm cảnh hoảng hốt u mê, trong mông lung, tựa như nhìn thấy tất cả những người mà hắn từng giết hiện về đòi mạng.
Vô số oan hồn lệ quỷ chất đầy trước mắt, cùng nhau vọt tới, hướng hắn đoạt mạng câu hồn!
Không kìm lòng được mà kinh hô một tiếng, đã thấy trước ngực cảm nhận được lưỡi đao rét lạnh, hàn quang chém tới.
Rõ ràng một Vân Dương đã mệt đến không ngẩng lên được nữa, động tác càng không được như lúc đầu, thế nhưng hiện tại lại có thể phát huy ra tốc độ kinh người đến vậy?
Vô lý!
Thất Nguyệt đã không kịp nghĩ nhiều thêm, sát cơ trước mắt đã là kết cục đã định, bản năng vội thối lui, lấy bảo mệnh làm đầu.
Mà cái lui này của hắn, muốn bảo mênnhj, ít nhất cũng phải mấy chục trượng.
Chỉ tiếc hắn vừa lui, mới bắt đầu có động tác, trước mắt đã nhiều thêm một bóng người chặn đường, lờ mờ có thể nhìn thấy, chính là thân ảnh tử sắc khí khiến lòng người sợ run, mỹ lệ mà tràn đầy chết chóc!
Thất Nguyệt kinh hãi muốn quát to một tiếng, hiển nhiên là muốn cầu cứu.
Chỉ tiếc hắn đã hy vọng quá xa vời, đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này.
Bóng người lại lóe lên, đã gần trong gang tấc, Thất Nguyệt đã nhìn thấy ánh mắt tàn khốc kia của Vân Dương.
Ngay sau đó, hắn chỉ còn cảm giác được trước ngực lạnh buốt, tựa như có một khối băng đột nhiên đâm vào tim hắn, cảm giác này, thậm chí có chút sảng khoái không hiểu, tựa như được giải thoát…
Sau một khắc, có vẻ như nơi cổ cũng truyền đến cảm giác lạnh.
Hai tay vốn luôn ổn định, cũng đã mất đi tất cả lực lượng.
Binh trung thượng phẩm Phương Thiên Họa Kích có thể đối cứng với Thiên Ý Chi Đao mà không hủy, cũng cứ vậy mà tuột tay, rơi xuống bụi bặm.
Ánh mắt Thất Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng, chỉ còn lại… một bộ thi thể không đầu, giờ phút này, đại não của hắn đã sớm mờ mịt:
- Đây là thân thể của ai… tại sao lại không có đầu…
Sau đó, không có sau đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.