Vân Dương thầm truyền âm qua:
- Không cần cẩn thận như vậy, coi như hôm nay ta hẳn phải chết, Niên tiên sinh cũng nhất định chờ ta nói xong, mới có thể mở sát cục. Bởi vì có một số việc, cũng đã khốn hoặc hắn hồi lâu, cấp thiết muốn biết đáp án.
Kế Linh Tê gật đầu, nhưng tâm tình khẩn trương vẫn khó mà giải.
Biết rõ phía trước là nguy cơ vô hạn, sao có thể thực sự trầm tĩnh, muốn trầm tĩnh, cần trái tim bao lớn a?!
Từng bước lên núi, Kế Linh Tê lại nhiêu thêm một phần cảm xúc, một cỗ lực lượng khó thể kiềm tỏa đã sớm tồn tại trong không khí, khiến nàng không thoải mái.
- Đây chính là Khống Linh đại trận.
Vân Dương vừa đi, vừa hăng hái giải thích:
- Đây chính là thủ đoạn quen dùng của Tứ Quý lâu, lúc trước bọn hắn dùng Khống Linh đại trận này để phong tỏa năng lực hóa tướng của huynh đệ chúng ta, để chúng ta chỉ có thể dùng da thịt vo lực chiến đấu với bọn hắn, cũng bởi như vậy, mới dẫn đến bi kịch của chúng ta.
Thanh âm Vân Dương dị thường bình ổn, hoàn toàn không có sắc thái tình cảm xen vào.
Kế Linh Tê lo lắng nói:
- A? Vậy ngươi giờ còn có thể…
Vân Dương hơi cười:
- Cái gì gọi là có thể hay không, ta đã sớm không phải là ta lúc trước, bọn hắn không làm khó được ta!
Hai bên đường đồng thời phát ra tiếng xùy, hiển nhiên đang khịt mũi coi thường lời Vân Dương.
Đối với thanh âm cười nhạo, Vân Dương làm như không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212953/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.