Chương trước
Chương sau
Vân Dương không phản bác cũng không biện hộ.
Vân Tiêu Dao hầm hừ đi tới đi lui, tức giận nói:
- Ngươi muốn tự đi? Tuyệt đối không thể! Chí ít… ta đi với ngươi!
- Không được!
Vân Dương giật nảy mình, trực tiếp từ chối.
Vân Tiêu Dao muốn đi? Nói đùa gì vậy, đối mặt với toàn bộ lực lượng của Tứ Quý lâu, Vân Tiêu Dao đi không phải là muốn tặng đầu người sao…
- Dù sao cũng phải có ngươi nhặt xác cho ngươi a?!
Vân Tiêu Dao tức giận nhìn qua:
- Ngươi muốn thi cốt vô tồn?
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Ta sẽ không chết, ta có nắm chắc!
- Ta cũng có nắm chắc!
Vân Tiêu Dao rống lên một tiếng.
Đến tận lúc này, hai người đều không nói, trầm mặc nửa ngày.
Một hồi lâu sau, Vân Dương nói:
- Ta đi.
Vân Tiêu Dao hừ một tiếng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Chờ Vân Dương đi đến bên cửa, mới khàn khàn thấp giọng:
- Mấy năm nay, ta vẫn luôn nghĩ, nếu như ngươi thực sự là con của ta, thực là tốt biết bao? Vì sao ngươi không phải là con ruột của ta cơ chứ?
Thân thể Vân Dương khẽ động, cứ thế đứng tại chỗ.
- Ta thực tâm coi ngươi làm con ruột.
Thanh âm của Vân Tiêu Dao có chút vô lực:
- Chỉ không biết, trong một nháy mắt nào đó, ngươi đã từng xem ta như phụ thân?
Vân Dương im lặng, nửa ngày không nói.
Vân Tiêu Dao đợi nửa ngày không thấy thanh âm truyền lại, cho là hắn đã đi, nhẹ nhàng thở dài một hơi, thanh âm lộ rõ vẻ thê lương, trong chớp mắt, tâm cảnh như già đi chục tuổi.
Lẩm bẩm nói:
- Bất kể như thế nào, nhất định không nên chết a, ta… không muốn thay ngươi nhặt xác…
Nhưng hắn vừa xoay người lại, lập tức ngẩn cả người.
Vân Dương đứng ngay trước mặt hắn, nó không có rời đi.
Trong mắt Vân Dương, lóe lên một tia sáng.
Vân Tiêu Dao có chút thất thố nhìn đứa con trên danh nghĩa của mình.
- Kỳ thực, trong lòng ta, ngài… vẫn luôn là phụ thân của ta, mấy năm nay, nhưng gì ngài làm cho ta, so với cha ruột của ta còn nhiều hơn rất nhiều, tận tâm hơn rất nhiều.
Thanh âm trầm thấp, nhưng từ ngữ rõ ràng, thành tâm thành ý.
Ánh mắt Vân Tiêu Dao chợt sáng lên.
- Ngài vì ta mà không tiếc công sức, không tiếc một mình lưu lạch bên ngoài mấy năm trời, không tiếc giấu diếm huynh trưởng, vì ta…
Vân Dương cười đắng chát:
- Kỳ thực ta rất muốn làm con ngài, nhưng nếu như thế, sẽ chỉ là hại ngài.
- Nhưng trong lòng ta, ngài mãi mãi là phụ thân ta, trước kia như vậy, hiện tại cũng như vậy, sau này cũng sẽ thế, mãi mãi không thay đổi.
- Cho dù tương lai ta tìm được cha ruột, ta cũng sẽ nói cho hắn, trước hắn, ta còn có một phụ thân, một người thực tâm đợi ta, yêu ta, quan tâm ta.
Vân Dương nói khẽ:
- Nếu như không tìm được hắn, ta vẫn có ngài, đời này không cô độc!
Vân Tiêu Dao chỉ thấy đầu óc ầm vang, ánh mắt nhìn ra cũng có chút mơ hồ.
Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy, những gì hắn làm trước đó, hết thảy đều có giá trị, viễn siêu giá trị!
Thực sự là siêu giá trị!
Trong mông luong, tựa như nhìn thấy Vân Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu ba lạy.
Hắn có lòng muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ thấy bờ môi run rẩy, không biết nói gì.
Sau đó hắn hơi giật mình nhìn Vân Dương đứng lên, nói:
- Ta đi.
Sau đó lùi hai bước, toàn bộ thân thể đột nhiên rung lên, biến mất, vô tung vô ảnh.
Toàn thân Vân Tiêu Dao khẽ run rẩy, bản năng lùi lại một bước, cả người đặt mông ngồi lên ghế, nửa ngày không lên tiếng.
Nước mắt chảy xuống, nhưng khóe miệng lại treo một nụ cười từ tận đáy lòng.
Lời Vân Dương nói, từng câu từng chữ hắn đều hiểu, cho nên hắn cảm thấy vui mừng.
Cao hứng, kích động!
Trước mặt người ngoài, ta chỉ có thể làm phụ thân trên danh nghĩa của ngươi, trước mắt Hoàng đế, ta chỉ có thể làm nghĩa phụ của ngươi, là tấm mộc bị ngươi lợi dụng.
Nhưng chỉ có giữa ngươi và ta, mới thực sự là phụ tử.
Đủ rồi, như vậy là đủ rồi!

Tiếp Thiên lâu.
Tứ đại công tử đầy xoắn xuýt.
Hiện bọn hắn đang phải đối mặt với một vấn đề hết sức nghiêm trọng, đó chính là mục tiêu cả đời, cuối cùng mục tiêu cả đời của bọn hắn là gì?
Hoàn khố?
Tiêu dao?
Trở thành cường giả, tiếu ngạo giang hồ?
Quan to lộc hậu, quyền khuynh thiên hạ?
Kiều thê mỹ thiếp, diễm phúc vô biên?
Đây thực sự là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, những thứ trên, vốn đều là xa không thể chạm, chỉ có lúc nhàm chán, mới thỉnh thoảng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng hôm qua, nó lại lập tức được đẩy lên tầm cao mới.
Bốn người thầm thấy mờ mịt, chân tay luống cuống, suy nghĩ dị thường hỗn loạn.
Vân Dương không tự giác mà thở dài một hơi.
Bản ý của hắn cũng chỉ muốn hỏi một chút, xem bốn người này có tính toán gì cho tương lai không. Dù sao cũng đã tương giao, bốn người đối phương cũng mở miệng gọi hắn là đại ca, càng xuất lực giúp hắn, nếu như có thể, hắn tuyệt không để ý mà để lại chút tài nguyên, chờ chờ một ngày nào đó, có thể gặp lại ở Huyền Hoàng giới.
Cũng coi như không cô phụ một phen quen biết.
Nhưng bây giờ nhìn thần sắc bốn người, Vân Dương thầm hiểu rõ nhiều điều.
- Chúng ta… trong lúc nhất thời thực không biết nói thế nào.
Đông Thiên Lãnh phá vỡ yên lặng, cười khổ nói:
- Vốn dĩ, chúng ta cũng từng có nghĩ qua, tận khả năng đi theo Vân Lão đại ngươi, làm ra một phen sự nghiệp, cũng coi như không phụ một đời, lưu lại một trang truyền kỳ nhỏ!
- Nhưng chúng ta thực sự không nghĩ tới, cước bộ của Lão đại ngươi lại lớn, lại nhanh đến vậy. Đến mức về sau, chúng ta chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là không biết phải làm sao, khó có thể tưởng tượng.
- Giờ Lão đại ngươi hỏi tương lai chúng ta… chúng ta thực sự không biết tương lai chúng ta sẽ thế nào, chí ít dự tính ban đầu đã là không thực tế.
Ít khi Đông Thiên Lãnh nghiêm túc như vậy, nhưng lần này, hắn thực đem nội tâm mình phân tích ra, thanh âm lộ rõ vẻ nặng nề.
- Nói trắng ra, chúng ta vẫn chỉ là mấy tay thiếu gia ăn chơi trác táng. Từ khi mới sinh ra, chúng ta chưa từng thiếu vinh hoa phú quý, tương đối mà nói, chúng ta cũng không có năng lực vào triều làm quan.
- Tương tự, chuyện kế thừa gia tộc, cũng không đến lượt chúng ta.
- Về phần kiều thê mỹ thiếp, diễm phúc vô biên… căn cứ vào xuất thân của chúng ta, thực sự không cần cố gắng cũng có thể đạt được, có được quá dễ, lại không thú vị.
- Về phần trở thành cường giả, tiếu ngạo giang hồ, vô địch thiên hạ… thậm chí là đi đến một thế giới khác, xưng vương xưng bá, những dã vọng này, nói thật là chúng ta cũng từng nghiêm túc nghĩ qua, nhưng… chúng ta tự hỏi… không chịu được khổ để đến bước này, đây cũng là lời nói thật!
Đông Thiên Lãnh cười khổ:
- Từ nhỏ chúng ta đã là kiều thân nhục quý, càng đã thư thư phục phục sống qua bao năm nay… giờ để chúng ta đi phấn đấu, nếu chỉ nỗ lực nhất thời thì còn có thể, nhưng tu đồ chầm chậm, cứ thế mãi, chúng ta tuyệt không giữ dược.
Xuân Vãn Phong thở dài:
- Khó.
Hạ Băng Xuyên lắc đầu cười khổ:
- Trừ phi, rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận… sinh hoạt trắc trở khỏ khăn, bắt buộc phải mạnh lên mới có thể sống, có lẽ còn có chút khả năng, phàm là khi không có lý tưởng, không bị khổ, ta phân nửa sẽ không cố gắng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.