Chương trước
Chương sau
Hai người Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu cũng không nói nhảm, thúc ngựa phi nhanh tới chỗ nghỉ của Thiên Đạo Xã Tắc môn, đồ sát sạch một nhân Xã Tắc môn ở đó, căn bản còn không chờ đám Vân Tiêu Dao Bạch Y Tuyết chạy đến, nguyên nhân chính là do thủ bút của Vân Dương làm hai người quá sức rung động, rung động đến có chút hưng phấn không hiểu, đến mức khi đã ra khỏi thành đến bảy ngàn dặm, đầu óc vẫn thấy có chút mộng.
- Cứ… cứ như vậy cho chúng ta hả?
Độc Cô Sầu cảm thấy đầu óc mình dùng phương thức cực hạn để vận chuyển, hưng phấn không hiểu, hưng phấn đến có chút không thể tin đây là sự thật.
- Đúng… đúng vậy a…
Người này cùng Lăng Tiêu Túy có một loại xúc động, muốn lấy ra đặt trong tay cảm thụ nó tồn tại chân thực.
- Bất kể thế nào, chúng ta đã nhận của hắn một đại nhân tình.
Độc Cô Sầu thổn thức thở dài, mặc dù là thở dài, thế nhưng lại ẩn chứa hưng phấn cùng vui sướng khó mà che giấu, hoàn toàn không ngăn nổi.
- Ai nói không phải đâu.
Lăng Tiêu Túy thở dài:
- Ta cũng như ngươi, thứ nhất cũng đều kinh ngạc với đại thủ bút của hắn, thứ hai cũng thực bội phục cách đối nhân xử thế của vị Vân Tôn này. Quả thực không tầm thường.
- Ồ? Ngươi nói có ý gì?
- Có phải ngươi lại thấy, bản thân ngày càng thân cận với hắn hay không? Hơn nữa, trong lòng kỳ thực cũng không có quá nhiều cảm giác nợ nần?
Lăng Tiêu Túy hỏi.
- Không sai, không phải đó là điều tự nhiên sao.
Độc Cô Sầu nói:
- Có điều còn có thêm một loại cảm giác kinh thiên đại nhân tình, mặt khác chuyện nợ nần mà ngươi nói, đúng thực là không có.
- Tự nhiên? Nào có tự nhiên như thế? Vô duyên vô cớ nhận cực phẩm bảo vật trong truyền thuyết, thế mà ngươi lại thấy tự nhiên, ngoại trừ có chút kinh ngạc, tâm cảnh lại bình thản không mấy tâm tư, ngươi tự hỏi thế nào?
Lăng Tiêu Túy hỏi.
Độc Cô Sầu lập tức sửng sốt.
Đúng vậy a, vì sao khi hắn nhận được tiên duyên như thế, lại không hề có cảm giác nợ nần?
Chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, thực sự đúng là không để ý mà?!

- Không hiểu sao? Thực sự không hiểu sao? Đây là do Vân Tôn tận lực tạo nên mới thế!
Lăng Tiêu Túy nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt xa xăm thâm thúy.
- Ngươi gặp Vân Dương còn ít, Vân Tôn làm việc, tự có chuẩn mực.
Lăng Tiêu Túy nói:
- Sở dĩ chúng ta cảm thấy như vậy, đều là do hắn cố ý tạo dụng.
- Ta không hiểu lắm?
- Cho tới bây giờ, từ khi tiếp xúc với hắn, trước mặt ngươi ta, hắn luôn ở thế yếu. Nhưng mà đến hôm nay, chúng ta đã thành ngang hàng luận giao, chuyện này ngươi có để ý?
- Đâu chỉ.
Độc Cô Sầu cười khổ:
- Hiện tại ta còn cảm thấy, hắn mới là trung tâm của chúng ta.
- Ừm, trước nay là chúng ta trợ giúp hắn, đồng thời cũng thu được lợi ích phản hồi từ hắn. Ở chỗ Vân Dương, ngươi có thấy có kẻ nào không làm mà hưởng, chỉ đơn phương thu hoạch chưa?
- Chuyện này… thực đúng là chưa từng thấy. Ai cũng có trách nhiệm của mình, có chuyện riêng của mình, ngẫu nhiên giao thoa, vẫn không chút rối loạn.
- Không sai, tính cả chúng ta, chúng ta vẫn giúp hắn, cho dù bản ý là muốn dìu dắt hắn, chưa từng tham hồi báo. Nhưng mà, hắn vẫn dùng đủ các biện pháp để báp đáp lại. Bao gồm cả luận bàn với ngươi và ta… ngươi cho rằng, hắn thực sự cần thiết như ngươi với ta vẫn tưởng sao? Người tiến bộ chỉ có mình hắn sao?
- Ừm?!
- Ngoại trừ lần thứ nhất, đúng là hắn cần dung hợp tu vi, rèn luyện võ học, thế nhưng sau đó mỗi ngày đều luận bàn với hai ta, mỗi lần đều luyện đến mệt gân kiệt lực, với hắn mà nói, lại không phải là điều bắt buộc.
- Ta có thể không chút khách khí mà nói, hắn chỉ đang nện vững cơ sở, mà chúng ta lại đang kiếm được con đường tiến lên, từ thân thể, công pháp, thần thức đều bởi vậy mà tiến thêm một bước, những lợi ích này, với hắn mà nói, không phải chuyện tất yếu!
- Ừm, xác thực là như vậy.
- Suy nghĩ cẩn thận một chút, trong lúc vô tình, chúng ta đã nhận ân huệ của hắn, đem địa vị song phương san đến cùng trình độ.
- Bao gồm cả lần này, hắn nhờ chúng ta diệt Thiên Đạo Xã Tắc môn, chúng ta cố nhiên cần xử lý, thế nhưng hắn lại còn hứa hẹn cho chúng ta tất cả chỗ tốt thu được từ Thiên Đạo Xã Tắc môn, bản thân lại không màng lấy một chút.
- Từ ngoài nhìn vào, đây là thứ chúng ta nên được. Chúng ta diệt Thiên Đạo Xã Tắc môn, những thứ kia không phải của chúng ta thì còn có thể của ai?
- Nhưng nếu hắn cùng đi với chúng ta, ngươi có kể mặt dày tranh đồ với một tên tiểu bối? Hơn nữa hắn còn có danh phận đại nghĩa, chỉ cần hắn đi, vậy tám thành những thứ này sẽ thuộc về hắn! Phân phối như vậy, ngươi muốn thấy sao?
- Mà há chỉ có tám thành, coi như hắn vơ hết vào trong túi, cũng có thể. Ừm… nói như vậy, nói những thứ này là hắn cho chúng ta, cũng không phải không có lý.
- Ừm, như thế còn chưa đủ, chưa đủ để triệt tiêu ân tình chúng ta giúp hắn đối phó với Tứ Quý lâu cùng Tây Môn Hoàn Vũ hôm nay, cho nên hắn lại lấy ra Đông Cực Tử Tinh.
- Chỉ trong một lần duy nhất, trả toàn bộ nợ ân tình! Thậm chí còn trả cả lãi!
- Một lần hành động, đặt vững địa vị của hắn, mà từ xưng hô tiền bối ban đầu, biến thành… hai vị lão ca. Mà chúng ta lại hoàn toàn không thấy có chút nào không hợp, hoàn toàn tiếp nhận bình thường.
- Xưa nay hắn chưa từng chủ động cho không người khác thứ gì. Nhưng bất kỳ người nào trợ giúp hắn, hắn đều sẽ không bạc đãi. Đây chính là phương thức xử sự của Vân Dương, giống như trước kia, hắn tặng ta Thất Lân Thần Tiên, vẫn là đạo lý này.
- Hoặc là hữu tâm, hoặc là vô ý, hoặc hôm nay ta ngộ… nhưng, bên cạnh Vân Dương, luôn có một loại cực hạn cân bằng!
- Đến lượt ngươi, ngươi sẽ có được, không phải của ngươi, ngươi có suy nghĩ thì cũng chỉ là vọng tưởng.
- Loại năng lực này, quá nghịch thiên.
- Cửu Tôn Vân Tôn, Cửu Tôn Trí Tôn, quả thực là danh chí thực quy, danh xứng với thực!
- Trong lúc bất tri bất giác, trở thành hạch tâm của tất cả mọi người.
Độc Cô Sầu cũng thán phục một tiếng.
- Nhìn xa hơn một chút, bao gồm cả tứ đại hoàn khố kia. Dù ngày ngày bọn hắn chỉ sống phóng túng buông thả, nhưng với những lời nhắn nhủ của Vân Dương, ai dám có chút khinh mạn. Còn có mấy người Phương Mặc Phi cùng Lão Mai… đều có chức trách riêng của mình. Đôi khi sẽ là sớm đạt được, nhưng vĩnh viễn không có chuyện không công mà đạt được.
- Sau này, thời gian ở chúng của chúng ta còn rất dài.
Lăng Tiêu Túy tổng kết lại:
- Đây là một cái cân bằng cực độ, trong một số thời khắc, chúng ta cũng không thể cậy già lên mặt, ta càng lúc càng tin tưởng Cố Trà Lương, lời toán của thiên tính, quả thực không chút sai lệch.
Nói một tràng dài, một câu cuối lại như cảm thán, cũng chính là lời Lăng Tiêu Túy muốn nói ra, dư vị kéo dài.
Độc Cô Sầu nhất thời im lặng, hiển nhiên có chút sở ngộ, không nói gì.
- Đi thôi.
Lăng Tiêu Túy lập tức đổi chủ đề:
- Mau chóng xử lý Thiên Đạo Xã Tắc môn cho xong đã, sau đó tranh thủ trở lại kinh thành, ta đoán chứng… ngày quyết chiến giữa Vân Dương cùng Tứ Quý lâu, đã không còn xa nữa, chúng ta không thể bỏ lỡ trận quyết chiến này được, rất có thể, đây chính là trận chiến cuối cùng của chúng ta ở nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.