Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu Túy ở bên nói:
- Dù vậy, chuyện vây quét Thiên Đạo Xã Tắc môn vẫn rất phiền phức. Dù sao chúng ta không những cần thanh trừ số môn nhân đã bước vào Thiên Đường thành, còn phải tới tận tông môn người ta để hủy, đúng không?
Vân Dương nói:
- Đúng là như thế.
Lăng Tiêu Túy cười mang ý vị thâm trường nói:
- Việc này chỉ sợ vẫn còn khó khăn trắc trở nhất định, Thiên Đạo Xã Tắc môn kia bao năm nay vẫn cho rằng bản thân là Thiên Đạo chính thóng, càng dùng hết biện pháp trợ giúp đại lục bá chủ thống nhất đại lục, trợ giúp một số quốc chủ kiến quốc, phía sau tất có nguyên nhân… những chi tiết này, ngươi không muốn biết sao?
Vân Dương bật cười lớn:
- Tiền bối thực nói trúng suy nghĩ của ta, đây cũng chính là nguyên nhân mà ta không muốn đi.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Có một số việc, không quan tâm là tốt nhất, để nó từ đây biến mất cũng là tốt nhất.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nhìn nhau một cái, cùng cảm thấy Vân Dương tâm tư kín đáo, nhận đồng mà gật đầu.
- Phen này diệt Thiên Đạo Xã Tắc môn…
Vân Dương trầm mặc một chút, nói:
- Ta đoán Thiên Đạo Xã Tắc môn tất còn ẩn cơ mật… rất nhiều cơ mật.
Hắn nhìn Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, mỉm cười:
- Nhưng mà tất cả những cơ mật này, ta đều không có hứng thú biết.
Lăng Tiêu Túy hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ta hiểu.
Độc Cô Sầu cũng đầy tán thưởng, thậm chí có chút cảm động nhìn Vân Dương.
Vân Dương làm như thế, chẳng khác nào đem tài nguyên, bí mật mà Thiên Đạo Xã Tắc môn tích xúc vạn năm, toàn bộ dâng tặng cho hai người bọn hắn.
Không nói gì nhiều, chỉ riêng số điển tịch võ học mà Thiên Đạo Xã Tắc môn cất giấu, cũng đủ để hai người nghiên cứu một hồi, từ đây tiến thêm một bước.
- Nếu quả thực có thu hoạch, tất sẽ cần phải bế quan.
Vân Dương mỉm cười:
- Vân Dương ở đây, trước chúc hai vị lão ca thuận lợi đột phá!
Lăng Tiêu Túy trầm giọng nói:
- Trước khi ngươi quyết chiến với Tứ Quý lâu, chúng ta sẽ mau chóng trở về, Tứ Quý lâu cũng là đại thù của chúng ta, không phải chỉ là địch của mình ngươi!
Vân Dương cười cười, không nói.
- Sắp đến lúc chia tay, Vân Dương còn một phần lễ vật muốn tặng hai vị, có lẽ, đến lúc đó sẽ có trợ giúp.
Vân Dương khẽ đảo cổ tay, tử khí chợt hiện, lại là hai viên tử tinh thạch.
Hắn nâng lên, đưa mỗi người một khối.
Chỉ mới tiếp xúc với khí tức thoải mái trên mình tinh thạch, hai người đã cùng cảm thấy tinh thần thanh thản, cho đến khi nhìn rõ diện mục chân thật, hai người đồng thời biến sắc, tròng mắt như bắn ra tinh quang thực chất, kinh ngạc trong mắt không chút che giấu.
- Cái này… thứ này chẳng nhẽ chính là cực phẩm bảo vật trong truyền thuyết… thứ có thể khiến người tu hành thoát thai hoán cốt… Đông Cực Tử Tinh?!!
Tròng mắt hai đại cao thủ như muốn lồi ra, bật thốt kinh hô!
Thậm chí, sắc mặt còn có chút trắng bệch, trái tim đập mạnh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng!
Cho dù lấy tâm tính luyện đến mức giếng cổ vô ba, đối mặt với hai viên tử tinh thạch này, vẫn không nhịn được mà chấn động tâm thần!
Đây chính là cực phẩm bảo vật trong truyền thuyết, tuyên cổ ít người thấy a!
Riêng chỉ một khối này, đổi thành tài phú liền tuyệt không chỉ là giá trị liên thành! Phải nói là nếu như bọn hắn có thứ này, dù là Ngọc Đường Hoàng có dùng cả Ngọc Đường đến đổi, bọn hắn cũng tuyệt không chịu đổi!
Đông Cực Tử Tinh.
Người xưa có truyền lại một cách gọi khác, chính là: Đông Thiên Trực Thê!
Tên như ý nghĩa, Đông Cực Tử Tinh, chẳng khác nào một cây thang bắc thẳng lên trời!
- Không nên không nên! Thứ này quá trân quý, hai chúng ta không nhận nổi!
Thật tâm hai người vạn phần không muốn bỏ, thậm chí là chảy nước rãi, khát vọng hừng hực, khó mà ức chế, nhưng hai đại cao thủ vẫn nỗ lực ức chế, mở miệng chối từ!
Thứ đồ chơi này không phải thiên tài địa bảo bình thường.
Một khi tiếp nhận, nhân tình mà bọn hắn phải chịu thực quá lớn.
Đương nhiên, mấu chốt nhất là Vân Dương còn chưa hẳn biết tác dụng chân chính của thứ này, nếu như lúc biết mà hối hận, như vậy mọi người sẽ đều rất xấu hổ.
Lương tâm khảo vấn, lại tự mình đặt mình vào chỗ Vân Dương mà suy nghĩ, Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đều thấy: Nếu bọn hắn đem thứ này ra tặng người, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời, chuyện sinh hóa tâm ma cũng không phải là không thể.
- Hóa ra thứ đồ chơi này gọi là Đông Cực Tử Tinh sao?
Vân Dương như bừng tỉnh đại ngọ:
- Cái tên này cũng thực rất dễ nghe.
- Ngươi không biết?!
Hai người cười khổ mootjt eiengs:
- Nói như thế, chúng ta lại càng không thể nhận!
Vân Dương ào ào cười nói:
- Hậu đãi của hai vị lão ca, Vân Dương sao không biết, nhưng mà dù ta không biết tên thứ đồ chơi này, cũng không biết công hiệu chân chính của nó… thế nhung… chỗ ta thực không thiếu thứ này, mặc dù không phải rất nhiều, nhưng mười mấy khối thì vẫn có… thường nói, vậy lấy hiếm làm quý, ta đưa hai vị mỗi người một khối, còn lại vẫn tầm mười khối a, nói thế nào cũng là chuyện nên.
- Mười… mười mấy khối?
Tròng mắt hai người lại trực rớt ra, thanh âm lập tức đổi giọng.
Thứ thiên tài địa bảo cực phẩm này, dù chỉ là một khối cũng đã là phúc nguyên khoáng thế, thế mà hắn vung tay tặng người hai khối, trong tay vẫn còn mười mấy khối?
Nhiều như vậy?
Trong chớp nhoáng này, nếu không phải hai người chuyên tâm tu định lực, tâm cảnh không thiếu, đoán chừng đã trực tiếp rút kiếm cướp Vân Dương!
Vân Dương nghiêm túc gật đầu, ra hiệu bản thân thực sự còn có, chuyện vật lấy hiếm làm quý không phải không có lý do.
Vân Dương thầm nghĩ, nếu ta thành thật nói với các ngươi, thứ này ta có tới mấy chục vạn khối…. Liệu có bị cướp tại chỗ hay không?
Ừm, mười mấy khối, phân hai khối cho bằng hữu đó là nghĩa khí, nhưng nếu mấy chục vạn khối mà cho người ta có một khối, đó chính là bủn sỉn, đồ có trân quý nhưng cũng chỉ là nói dễ mà nghe thì khó, đây là chí lý, ở đâu cũng như vậy!
- Thứ này ta đã sớm phân phối xong, không chỉ hai người các vị có, mà Vân vương, Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi, Lão Mai, còn rất nhiều người…
Vân Dương mỉm cười:
- Mỗi người một khối, ta lưu lại hai khối. Cho nên… thật sự không cần phải khách khí.
Lúc này Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu mới ngượng ngùng nhận.
Mới đưa tay cầm, liền vội vàng thu vào nhẫn không gian, đồ vật tới tay, hai người vẫn thấy hôm nay như đang nằm mơ!
Vật trân quý như thế, lại có thể thản nhiên tới tay, thực sự quá không chân thật…?
Tương truyền… phàm là khí thứ đồ chơi này xuất hiện, có lần nào mà không nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ?!
Không có mấy ngàn mấy vạn tính mệnh bù vào, sao có thể có kết thúc?
Cái thứ này, dù chỉ là một khối, đều chưa hẳn đã kém hơn bảo đồ da rồng của Cửu U Thập Thất Thiếu a!
Giang hồ hạo kiếp trước đó, chôn vùi hết mười mấy vạn tính mệnh a!
Nhưng hiện tại… chuyện này là sao?
Cái gọi là bánh từ trên trời rơi xuống, không, hẳn là bánh tiên, cũng không hơn gì cái này đi?
- Vân Dương, sau này ngươi nhất định phải cận trọng!
Lăng Tiêu Túy trịnh trọng khuyên bảo:
- Tuyệt đối không nên tùy tiện xuất thủ, càng không được cho bất luận kẻ nào biết trên tay ngươi còn có thứ đồ chơi này, ngày sau đến Huyền Hoàng giới, càng phải ghi nhớ thế, có thể dùng thì phải tranh thủ dùng xong… thực, trong này chứa đại đạo vết tích, thậm chí là Hồng Mông bí mật! Nhớ lấy nhớ lấy, cẩn thận một chút.
- Yên tâm yên tâm, ta hiểu ta hiểu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.