Vẫn không có ai nói chuyện.
- Sao không nói, Trẫm đã lên tiếng, người khuất nhục nhất, hẳn là Trẫm mới đúng chứ?!
- Trẫm cho là mình giàu khắp tứ hải, quân lâm Ngọc Đường, thậm chí là quân lâm toàn bộ Thiên Huyền đại địa. Trong thiên hạ, đều là vương thổ, người ở trên, đều là vương thần, ngôn xuất pháp tùy, kỷ luật nghiêm minh, không dám không theo. Nhưng, Trẫm có nhưng thứ này, lại vẫn nhìn thấy văn võ cả triều câm lặng, khuất nhục như vậy!
- Bình thường, các ngươi kết bè kế cánh, bài trừ đối lập, lừa trên gạt dưới, bán quan cháo tước, giày xéo nhân mạng, làm việc thiên tư, không phải ai nấy đều rất phong độ hay sao? Sao khi Ngọc Đường gặp nhục, lại không ai lên tiếng?
Hoàng đế Bệ hạ sắc bén ngay thẳng nói.
Tựa như từng cây châm được đốt đỏ, đâm vào sâu trong nội tâm mỗi một vị đại thần.
- Các ngươi được nhận quan to lộc hậu, quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý, phú giáp một phương, tự mình gánh một vùng trời… khi đối mặt với võ lực tuyệt đối, lại tính là cái gì? Có thể làm được gì?
- Các ngươi tích cực kết bè xu nịnh, đảng phái thanh lưu, văn tông phe phái… khi đối mặt với võ lực tuyệt đối, lại tính là cái gì? Cái gọi là miệng lưỡi sắc như đao, thực sự có thể giết được tồn tại như vậy sao?
- Các ngươi có thể sống lâu trăm tuổi, tôn tử thành đàn, lưu danh sử xanh, vạn cổ lưu danh, khi đối mặt với võ lực tuyệt đối, lại tính là cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212915/chuong-799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.