Chương trước
Chương sau
Là hắn mượn năng lực của vân tướng thần thông biến thành Thu Kiếm Hàn để bí mật tới đây.
Hoàng đế Bệ hạ bỗng nhiên đứng lên, khẩn trương nói:
- Sao ngươi lại trở về? Không phải là đã đưa tin nói ngươi không được trở lại sao?
Thanh âm dị thường lo lắng, không thể gọi tên, còn mang theo một chút tức hổn hển.
Vân Dương nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Không sao không sai, không ai biết ta trở về cả.
Hoàng đế Bệ hạ thở dài một hơi, một cỗ áp lực cũng theo đó mà đè nặng.
Vân Dương trở về.
Kết quả này, với Thiên Đường thành cùng Ngọc Đường đế quốc mà nói, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.
Nếu bị người hữu tâm phát hiện, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!
- Tình huống hiện giờ sao rồi?
Vân Dương hỏi.
- Ai…
Hoàng đế Bệ hạ bực mình thở dài:
- Bất kể thế nào, chỉ cần Vân Tôn ngươi vẫn còn, tín ngưỡng Ngọc Đường còn chưa đổ, chính là chuyện tốt. Vân Dương, ngươi tuyệt không nên xúc động, đừng có hành động tùy tiện thiếu suy nghĩ.
Vân Dương gật đầu nói:
- Ta không xúc động, cũng không vọng động, ngài nói đi.
- Tình huống là thế này… triều hội hôm qua…
Vân Tiêu Dao nói qua chuyện phát sinh hôm qua lại cho Vân Dương, vừa nói, mặt vừa xanh mét:
- … tiếp đó, kế hoạch đả kích Thiên Đạo Xã Tắc môn, liền tạm thời gác lại đi…
Sau khi nghe, Vân Dương lập tức trầm mặc, thật lâu không nói, trầm mặc như một tòa núi lửa chờ bộc phát.
- Thiên Đạo Xã Tắc môn… hắc hắc… hắc hắc…
Vân Dương rốt cục cười gằn, thanh âm lạnh nhạt không có nửa điểm tâm tình:
- Bọn hắn nói, hôm nay sẽ đến nhận câu trả lời phải không? Là nói vậy sao!
Hoàng đế Bệ hạ sợ hãi quay đầu:
- Vân Tôn! Ngươi cũng biết hiện ngươi đại biểu cho điều gì? Nếu ngươi xúc động… Ngọc Đường sẽ thực sự xong đời! Ngươi đã có năng lực giấu diếm ánh mắt của tất cả mọi người đến tiến vào hoàng cung, vậy tự nhiên cũng có thể bình yên rời đi, tạm thời nhịn một chút…
Vân Dương thầm trầm nói:
- Ta không xúc động, nhưng cũng không cần nhường nhịn!
Hắn hít một hơi thật sâu:
- Chúng ta, có thể như vậy… như vậy…
Hắn vừa nói, ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ cùng Vân Tiêu Dao lập tức sáng lên, càng lúc càng sáng.
Cùng lúc đó, một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu Hoàng đế Bệ hạ, càng lúc càng rõ ràng.
Cho đến khi Vân Dương nói xong, Hoàng đế Bệ hạ cũng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy, sau một hơi thở, tảng đá lớn trong lòng cũng bị thở bay ra ngoài, như trút được gánh nặng:
- Vân Dương, ta vốn còn nghĩ phong quan phong chức cho ngươi… hiện tại, xem ra vốn không cần thiết…
Vân Dương không khỏi cười cười:
- May mà ngài không có phong thưởng, ta vốn không hợp làm quan a.
- Ừm, địa vị hiện tại của ngươi, tính ra có khi còn cao hơn Trẫm đâu!
Hoàng đế Bệ hạ cười ha ha:
- Nhớ lần đầu Trẫm gặp ngươi, chỉ thấy ngươi đúng là một tên tiểu tử láu cá. Lần thứ hai gặp ngươi, đã thấy ngươi là một tên tiểu hoàn khố. Lần thứ ba gặp ngươi, cảm giác ngươi có chút lòng dạ, lần thứ tư gặp ngươi, bởi vì ngươi có thần công khử độc, cảm thấy có chút khả nghi, nhưng lần thứ năm gặp ngươi, tất cả hoài nghĩ đều đã bị phụ thân ngươi loại trừ… cho tới hiện tại, phong hồi lộ chuyện, hóa ra suy đoán ban đầu của Trẫm, đúng là không hề sai lầm.
Vân Dương tôn kính nói:
- Bệ hạ thánh minh, Vân Dương bội phục.
- Thánh minh cái cọng lông! Thánh minh mà bị đám gia hỏa các ngươi lừa như lừa trẻ nít, bất kỳ ai nói lời này, Trẫm nhiều lắm cũng chỉ nghĩ là đang nịnh Trẫm, thế nhưng từ miệng ngươi nói ra, Trẫm sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ đến vô cùng.
Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt, hung hăng nhìn Vân Tiêu Dao một cái, cơn giận khi trước vẫn chưa tiêu.
Vân Tiêu Dao xấu hổ ho khan.
Đoán chừng việc hắn giấu diếm thân phận Vân Dương, sẽ biến thành điểm thóp cho lão hoàng huynh này túm cả đời.
Hoàng đế Bệ hạ lập tức quay đầu dặn dò:
- Tính toán của ngươi cố nhiên là chu đáo, nhưng mọi thứ đều cần lo đến vạn nhất, tuyệt đối không nên mạo hiểm, nếu có bất luận điều gì không thích hợp, ngươi đều phải lập tức bức ra, lấy bảo mệnh làm đầu, hiểu chưa?
- Đã hiểu đã hiểu, bảo mệnh làm đầu!
Thái độ của Hoàng đế Bệ hạ, khiến Vân Dương cảm nhận được sự biến hóa một cách rõ ràng, đó là biến hóa về bản chất.
Lúc trước, Hoàng đế Bệ hạ đã từng muốn tìm Vân Tôn, ý muốn tiến hành khống chế. Dù sao lực lượng vượt qua hoàng quyền này, có thể tạo thành uy hiếp lớn lao với hắn, đó là thứ không nên tồn tại, cũng không thể tồn tại, cho nên giữa Vân Tôn cùng Hoàng thất, vẫn luôn ẩn ẩn ngăn cách, chỉ có điều Vân Dương tỏ ra không hiểu ý, như vậy mới không dẫn đến mâu thuẫn càng lớn hơn.
Nhưng mà lần này gặp lại, cảm giác ngăn cách kia đã không còn sót lại chút gì!
Dã tâm khống chế hết thảy đã không còn nữa, thay vào đó chí có một tâm thái hải nạp bách xuyên, khoan dung độ lượng!
Đối mặt với Vân Dương, đã không còn cảm giác muốn khống chế, mà ngược lại còn nhiều hơn một loại tôn kính không nói nên lời.
Đúng vậy, chính là tôn kính.
Nhưng, Vân Dương cảm nhận được tôn kính tới từ Hoàng đế Bệ hạ, cũng không hề có bất cứ cảm giác thụ sủng nhược kinh nào, chỉ có bình thản ung dung.
Với công tích cái thế của Vân Tôn, hết thảy tôn kính, đều chính là việc nên có.

Hoàng cung truyền thánh chỉ, triệu tập văn võ đại thần tới nghị sự.
Hạn trong một canh giờ, tất cả phải chạy tới hoàng cung.
Đám văn võ đại thần bước ra khỏi nhà, sắc mặt tái xanh, thần sắc nặng nề, không thấy được nửa phần bình thản. Đám người bọn hắn còn nhớ rõ khuất nhục ngày hôm qua, mà hôm nay đối phương cũng sẽ lập tức tới.
Chẳng lẽ đối phương còn muốn Hoàng đế Bệ hạ chịu thua trước mặt văn võ triều thần?
Thực sự là khinh người quá đáng!
Cùng một thời gian, cùng là Kim Loan điện, cùng một số người.
Bao gồm cả Thu Kiếm Hàn mới thổ huyết nằm giường, hay Phương Kình Thiên trở về liền liệt giường không dậy nổi…
Lúc này, không thiếu một ai.
Mặc dù sắc mặt vẫn vàng như nến, thở hổn hển vù vù, khóe miệng còn ẩn ẩn vết máu, nhưng lại không thiếu một ai.
Bọn hắn là thần tử Ngọc Đường, khi Bệ hạ hùng bá thiên hạ, bọn hắn ở bên làm bạn, Bệ hạ ngạo thị thiên hạ, quân lâm thiên hạ, bọn cũng ở bên, cùng uy lăng Thiên Huyền. Nhưng nếu Bệ hạ chịu khuất nhục, bọn hắn cũng ở bên, cười đối chông gai!
Nhìn văn võ bá quan tụ tập, Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên xúc động, nhiệt lưu phun trào!
Đây là thần tử của Trẫm, là cánh tay đắc lực của Trẫm!
Hoàng đế Bệ hạ ngồi trên bảo tọa, nét mặt âm trầm, đám đại thần bên dưới cũng trầm mặt.
- Hôm nay Trẫm triệu tập các vị ái khanh, chính là vì chuyện hôm qua.
Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh nói:
- Đối với Thiên Đạo Xã Tắc môn kia… triều đình phải sắc phong thế nào mới được… điều này, cần chư vị ái khanh cho ý kiến, thương lượng một chút.
Yên tĩnh!
Một hồi yên tĩnh như chết.
Văn võ cả triều thở hồng hộc, không có bất cứ ai mở miệng nói chuyện.
Giờ phút này, cho dù là đám đại thần ngày thường kéo bè kết cánh, cho dù đám quan tham vô độ, cho dù là…
Cũng không có một ai lên tiếng!
Một không khí trầm mặc khó tả, xen lẫn sự sỉ nhục phát ra từ tận nội tâm, dần dần lan khắp đại điện, xa xa không giới hạn.
Hoàng đế Bệ hạ cũng không sốt ruột, ánh mắt như chim ưng nhìn sang từng người, chậm rãi nói:
- Không ai nói gì sao? Không sao, không vội, còn có thời gian, chúng ta có thể từ từ thảo luận.
- Dù sao, người cuối cùng vẫn sẽ tới, cũng nên đối mặt.
Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi nói:
- Tức giận, biệt khuất, khuất nhục… có tác dụng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.