Chương trước
Chương sau
- Thiên Đạo Xã Tắc môn, quả thực không hổ là truyền thừa vạn năm, năng lực thao khống lòng người, thực sự không tầm thường, khiến người nhìn mà than thở.
- Tất cả nhược điểm trong nhân tính, đều chứa trong hai câu ngắn ngủi này.
Vân Dương nhìn xuống đám đông rộn ràng náo nhiệt phía dưới, đám dân chúng kia bị kích động đến cúng bái Cửu Tôn, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Loại sùng bái, tín ngưỡng này, đối với một quốc gia mà nói đáng lý ra là chuyện tốt, thế nhưng lúc này bị Thiên Đạo Xã Tắc môn lợi dụng, lại biến thành một chuyện cực kỳ không tốt.
Hết lần này tới lần khác, đám Thiên Đạo Xã Tắc môn lại chiếm được danh tiếng đại nghĩa, khiến cho quan phương không thể nào trực tiếp xuất thủ, chính diện can thiệp!
Đối phó với những người này? Ra mặt can thiệp?
Không cho người ta đến thăm viếng Cửu Tôn?
Đến lúc đó, trực tiếp sẽ bị chụp mũ vong ân phụ nghĩa, có mới nới cũ, sợ công cao chấn chủ…
Lúc đó mới thực sự là nguy to!
Thậm chí còn có thể dẫn tới dân biến!
Vân Dương lượn một vòng, rất nhanh tìm được Bảo Nhi, chỉ thấy Bảo Nhi đang trong hoàng cung, bồi bạn cùng hắn là một tiểu cô nương như phấn điêu ngọc trác, trong ngực còn ôm một con mèo trắng nhỏ…
Ừm, hình như chính là… Đại Bạch Bạch?!
- Bảo Nhi ca ca, ngươi có thể dạy ta luyện công viết chữ được không?
Tiểu cô nương mở to hai mắt đáng yêu, sùng bái nhìn Bảo Nhi.
Tiểu ca ca này thật lợi hại, lớn hơn ta có một chút, lại biết viết chữ, còn biết đọc sách, còn biết giảng đạo lý, hơn nữa còn biết võ công!
Oa!
Quá lợi hại, quá sùng bái!
Vân Dương nhìn thấy liền giật mình: đây, đây chính là tiểu Niếp Niếp nhà Thiên Tướng Vương Trang a? Tính ra tiểu nha đầu này mới có năm sáu tuổi, lần này gặp lại còn càng thêm đáng yêu hơn trước.
- Ta nào có lợi hại, thúc thúc ta mới lợi hại.
Chỉ nghe Bảo Nhi nói:
- Chút bản lĩnh của ta chính là do thúc thúc dạy.
- Vậy thúc thúc ngươi thật lợi hại a.
Niếp Niếp sùng bái nói:
- Ta có biết thúc thúc của ngươi không a?
- Thúc thúc ta, ngươi đương nhiên biết nha.
Bảo Nhi hừ hừ nói:
- Chính là Vân Tôn đại nhân a.
Hai mắt Niếp Niếp mở lớn, nhẩy cẫng lên:
- A a a a a… thúc thúc của ngượi là Vân Tôn đại nhân a. Ta cực kỳ thích, còn sùng bái… lão nhân gia ông ta!
Lại nữa nửa ngày, cũng không nghĩ ta từ nào nữa để diễn tả.
Thế nhưng câu nói kia, trực tiếp khiến Vân Dương cân nín nửa ngày, ta… từ khi nào ta biến thành lão nhân gia?!
Càng nghe Bảo Nhi kiêu ngạo nói:
- Đúng thế, thúc thúc ta, chính là người lợi hại nhất trên đời!
Chỗ xa xa, Vân Tiêu Dao cùng Hoàng đế Bệ hạ bình tĩnh đứng một bên, nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, cùng an nhan mỉm cười.
Thế nhưng đằng sau vẻ tươi cười đỏ, cả hai đều dị thường nặng nề.
Bọn hắn chỉ miễn cưỡng vui cười mà thôi.
- Ta lấy cho tiểu nha đầu này một cái tên.
Chỉ nghe Vân Tiêu Dao miễn cưỡng cười nói”
- Hoàng hunh muốn nghe hay không?
Hoàng đế mỉm cười, Vân Tiêu Dao hỏi một đằng, nhưng hắn lại trả lời một nẻo:
- Đây là nữ nhi của Vương Trang? Ừm, năm đó Vương Trang hộ tống Cửu Tôn xuất chinh, chiến tử ở Thiên Huyền nhai, nữ nhi của hắn tên là gì, Trẫm còn chưa được nghe qua.
Vân Tiêu Dao nói:
- Nó họ Vương, vậy gọi là… Vương Nghi, hoàng huynh thấy thế nào?
Hoàng đế quay đầu, nhìn Vân Tiêu Dao, mỉm cười nói:
- Nghi, là mẫu nghi thiên hạ sao?
Vân Tiêu Dao cười ha ha một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Hoàng đế Bệ hạ trầm ngâm một chút:
- Tạm thời, vẫn là lấy nghi trong phong nghi mà nói. Để qua mấy năm tới nhìn xem, dù sao muốn dùng đến nghi trong mẫu nghi thiên hạ, đầu tiễn cũng phải là Phượng Nghi!
- Chuyện này, vẫn là hoàng huynh nghĩ chu đáo!
- Ừm. Đã liên hệ với Vân Tôn hay chưa?
Hoàng đế hỏi.
- Đoán chừng là hắn đã nhận được tin.
Vân Tiêu Dao nói:
- Giờ này, hẳn là đang trên đường về.
Hoàng đế Bệ hạ thong thả dạo hai bước, thâm trầm nói:
- Trở về? Trở về làm gì, hắn không thể trở về, không nên trở về!
Vân Tiêu Dao nói:
- Thần đệ cũng nghĩ vậy.
Hoàng đế nói:
- Ừm, hắn trở về, chỉ sợ chính là cửu tử nhất sinh… Trẫm không gánh nổi nguy hiểm này.
Lần trước bàn luận, cả hai đều muốn Vân Tôn sớm trở về, nhưng lần này, đã hoàn toàn thay đổi ý định!
Vân Tiêu Dao nói:
- Hoàng huynh quên đám quan vắn kia góp lời, muốn bình loạn cục trước mắt, chỉ cần Vân Tôn hiện thân nói một câu, vạn sự liềng lắng, đại cục cũng định sao?!
Hoàng đế Bệ hạ trầm giọng nói:
- Trẫm, tình nguyện để phản loạn tiếp tục, cũng tuyệt không muốn hắn nhảy vào cái bẫy này!
Vân Tiêu Dao khẽ nghẹn lại, giọng khàn khàn:
- Ta không phải không nghĩ như vậy.
- Hiện tại, vô luận thế nào thì Vân Tôn cũng không thích hợp để lộ diện.
Hoàng đế Bệ hạ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Nhưng, nếu như hắn không xuất hiện, chỉ sợ sẽ có người ra tay với người, hoặc là ra tay với nha đầu Thượng Quan gia, hoặc là nha đầu họ Kế…
- Tính đi tính lại, hẳn là chỉ có mấy người này cần trọng điểm chú ý, về phần những người khác, hẳn là sẽ không nằm trong kế hoạch suy tính của đối phương.
Hoàng đế Bệ hạ nhìn Vân Tiêu Dao:
- Ngươi hiểu ý ta không?
Vân Tiêu Dao gật gật đầu:
- Thần đệ hiểu.
- Thân phận huynh đệ chúng ta dù tôn quý, một Hoàng đếm một vương gia, động một tí là có thể dao động đến nền tảng lập quốc, nhưng hiện thực hiện giờ, chính là nếu chúng ta mất, cố nhiên là tạo thành biến động, nhưng chưa hẳn sẽ tạo thành trí mạng, bởi vì chúng ta đã có người thừa kế, càng có Vân Tôn chấn nhiếp thiên hạ.
- Nhưng nếu Vân Tôn mà mất… vậy thì xong.
Hoàng đế nói:
- Có chết cũng không phụ Ngọc Đường! Hoàng đệ!!
- Thần đệ hiểu!
- Ngọc Đường có thể tạm thời nhượng bộ, bất luận thần thuộc nào cũng có thể hy sinh, thậm chí ngươi ta cũng có thể chết, nhưng vô luận thế nào, Vân Tôn cũng không được phép có chuyện gì!
Hoàng đế Bệ hạ nặng nề nói, nói xong mấy lời này, hắn lại thở dài một hơi. Ánh mắt lộ thần sắc kiên quyết.
Có thể nói ra những lời này, đương nhiên là hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Chỉ mấy ngày nay, phong vân biến đổi, khiến người ta không kịp nhìn.
Dựa theo biện pháp của đám văn nhân, đối phó với đám sĩ tử bên ngoài thực sự quá hợp, chỉ cần có thời gian, liền có thể bình. Thế nhưng kế hoạch mới chỉ vừa mới bắt đầu phổ biến, lại đột nhiên phải gánh phản công cực đoan nhất.
Chuyện này phát sinh chính vào lúc thượng triều.
Một vị văn thần vừa mới bẩm tấu, mới nói được:
- … trước mắt đã bắt tám mươi chín người viết sách lập truyền…
Ngay lúc này, ngay trên Kim Loan điện, một thanh âm bỗng xông ra.
Thanh âm băng lãnh, mang theo chính khí đường hoàng khó tả.
- Ngọc Đường Hoàng đế Bệ hạ, tội gì cố ý nhắm vào Thiên Đạo Xã Tắc môn chúng ta?
Thanh âm như chuông sớm, đột nhiên chập trùng quanh quẩn trên đại điện.
Lập tức, đám người trên triều liền biến sắc.
Nơi này chính là cơ cấu quyền lực cao nhất Ngọc Đường!
Chính là trung tâm đầu não của cả đế quốc!
Đông đao cao thủ, vô sô triều thần, nhưng căn bản không biết được địch nhân ở đâu? Trong thời điểm này, đối phương lại có thể lặng yên không tiếng động đột nhập vào đại diện.
Thủ đoạn này…
Có thể vô thanh vô tức tiến vào đây, chẳng phải cũng có thể vô thanh vô tức giết chết tất cả mọi người?
Văn võ bá quan lập tức rối loạn, dò xét bốn phía, lại tìm khắp nơi mà không thấy được.
Vân Tiêu Dao đột nhiên nhắm mắt, toàn lực điều động thần thức, đề tụ tu vi cả đời, ý muốn tìm ra người ẩn giấu, lại cũng không thu hoạch được gì.
Không khỏi hãi nhiên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.