Chương trước
Chương sau
- Tình huống như vậy, còn gì có thể giúp đâu…
Lăng Tiêu Túy lắc đầu liên tục:
- Đây vốn là một hồi đơn phương đồ sát… tướng lĩnh Tử U không có chiến tâm, binh lính Tử U không có chiến ý. Tựa như rắn mất đầu, tán loạn đến cực hạn, không cần đánh đã có thể tự cắn nhau mà chết…
Vân Dương cười nhẹ nhõm:
- Dù sao cũng đã tới, ngại gì ở lại xem một chút.
Ba người đã vòng vài vòng quanh Tử U, vừa mừng vừa bất đắc dĩ, ở đây không có chuyện cần tới bọn hắn ra tay.
- Binh của Ngọc Đường, thực sự độc nhất vô nhị!
Độc Cô Sầu thật tâm tán thưởng.
Lời này, thực sự không phải nói khoác hay tâng bốc cho vui, Độc Cô lão gia tử thầm nói.
Dũng sĩ Ngọc Đường như lang như hổ, sĩ khí như hồng, dùng ít địch nhiều mà không chút run sợ, hát vang dũng diến, chém đầu trảm thủ dễ như trở bàn tay, thế nhưng chẻ tre, một đường tiến thẳng!
- Đám người này… thực như mới ăn phải xuân dược, chà đạp Tử U, thực không kiêng nể gì cả a…
Lăng Tiêu Túy nói được một nửa, liền cảm thấy không có gì tốt để nói thêm.
Ba người thầm thả lỏng, ban đầu đến đây là định tiếp viện, kết quả lại chỉ đến để du sơn ngoạn thủy, nhàn đến buồn bực, sự tương phản này thực con mẹ nó không thể nói ra được.
Mãi cho đến ngày thứ tư…
Đám binh sĩ trên chiến trường bắt đầu châu đầu ghé tau nhau.
- Có ai thấy Vân Tôn đại nhân không?
- Vân Tôn đại nhân có đến chiến trường không a?
- Nghe nói kinh thành chó chuyện, cần Vân Tôn đại nhân nhanh chóng trở về.
- Ừm, ta cũng nghe nói vậy.
- Thực không biết là có chuyện gì… cũng không biết là có nghiêm trọng không nữa…
- Chuyện cần Vân Tôn đại nhân ra mặt xử lý, chỉ sợ phiền phức không nhỏ…
- Đúng vậy a…
Chỉ nghe được một lần, sắc mặt Vân Dương liền biến đổi!
Bởi hắn lập tức ý thức được, Thiên Đường thành đang có chuyện lớn xảy ra, nếu không vương vân chú có mọc thêm mấy lá gan, cũng không dám dùng phương thức reo tin này để tìm hắn.
Vội vàng lấy Cửu Thiên lệnh ra, lúc này mới phát hiện, trên đó lít nha lít nhít những tin mà Thủy Vô Âm gửi tới!
- Lão địa, xảy ra chuyện lớn!
- Thân phận của ngươi đã bại lộ.
- Việc này là do Thiên Đạo Xã Tắc môn giở trò quỷ, tình huống cụ thể trước mắt…
- Kinh thành hiện giờ…
- Có hai cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ, đang cố gắng truy tra thành viên Cửu Thiên lệnh chúng ta…
- Lão đại, có ở đó không… mau mau trả lời, hiện Cửu Thiên lệnh đã toàn diện ẩn núp, không chút động tác, yên lặng chờ chỉ thụ của lão đại.
- Lão đại…
Vân Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt đã sớm đen lại, trong mắt càng bắn ra sát cơ dọa người!
Thiên Đạo Xã Tắc môn!
Ta không tìm các ngươi, là các ngươi may mắn, thế mà lại dám chủ động tới tìm ta!
Tốt, vậy nợ cũ nợ mới tính cả một lượt đi!
Nhìn thấy sắc mặt Vân Dương trở nên khó coi, Lăng Tiêu Túy hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Cũng không có gì, chẳng qua là thân phận ta bại lộ mà thôi.
Lăng Tiêu Túy sửng sốt:
- Vân Tôn?
Vân Dương nhún vai:
- Đó, cũng không có gì, kỳ thực không phải các ngươi đều đã sớm đoán được sao.
Lăng Tiêu Túy không còn gì để nói: cái này mà còn là không có gì? Chúng ta đoán được là bởi vì ngươi dám dùng năng lực đặc dị của ngươi trước mặt chúng ta, nhưng với ngoại giới, đây vẫn là bí mật lớn nhất thiên hạ được chứ?!
Trước đó cố trà lương cũng từng lải nhải, chính bởi hắn nắm được điểm mấu chốt này, mới có thể kéo dài hơi tàn trong tay niên tiên sinh, may mắn mới thoát được!
“Án binh bất động!”
Vân Dương truyền cho Thủy Vô Âm một tin tức.
Sau đó đứng dậy:
- Chúng ta phải trở về. Tin này truyền ra, tứ quý lâu nhất định sẽ có động tác lớn, ta nghĩ… lần này hắn chính là quyết chiến cuối cùng với tứ quý lâu!
- Quyết chiến cuối cùng!
Hai mắt Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu cùng sáng lên.
- Nếu đã nhất định phải rời đi, ân oán, cũng nên thanh toán cho hết mới được.
Vân Dương cười cười, trong mắt lóe lên sát khí vô tận, nói từng chữ:
- Tứ quý lâu… hiện tại tính ra cũng chỉ còn mấy chục người đi…
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu khẽ thầm tính, đột nhiên kinh sợ một hồi.
Đúng vậy, từ khi Vân Tôn trở về triển khai báo thù, tứ quý lâu liên tiếp không ngừng hao binh tổn tướng, bộ phận bên ngoài cơ hồ bị tàn sát đến sạch, ngay cả xuân hàn tôn chủ cũng bị nhổ từ lâu…
Sau đó từng bước đi lên, ngũ đại tôn giả, văn thừa võ tướng…
Mới rồi còn làm gỏi kim mang lượng thiên, phân thân của niên tiên sinh trong truyền thuyết.
Như vậy, hiện tứ quý lâu còn lại bao người?
Tứ quý lâu sâu không lường được, câu nói này cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi!
- Vân tiểu tử, nhân thủ của Hạ Thu Đông tam đại tôn chủ đều rất khỏe mạnh a?
Độc Cô Sầu nhắc nhở một tiếng.
- Nhân thủ của Hạ Thu Đông tam đại tôn chủ đều rất khỏe mạnh… nhưng giờ cũng không đáng lo lắm.
Vân Dương hơi cười:
- Bởi những người này, ta đã nắm giữ được danh sách, thân phận bối cảnh đều đã rõ ràng, muốn giết cũng chỉ đơn giản như giết gà mà thôi.
Lăng Tiêu Túy khẽ co rút khóe miệng.
Nắm được danh sách… đối với Vân Dương mà nói, những người này chẳng khác nào đã bị tuyên án tử hình, không có may mắn!
Lấy tu vi thực lực hiện tại của Vân Dương, đủ để chém giết bất luận cường giả nào trên đời.
Vấn đề mấu chốt chỉ ở chỗ hắn có biết, có xác nhận, có thể tìm tới hay không, chỉ thế thôi.
Cho nên, chỉ cần có tên trong danh sách, chính là thập tử vô sinh!
Một cơn gió mạnh thôi đi.
Mặc dù cách kinh thành cả vạn dặm, nhưng với tu vi hiện của Vân Dương, muốn chạy về Thiên Đường thành cũng chỉ mất có một lúc. Từ chân trời nhìn về Thiên Đường thành lớn hơn trước cả chục lần, nhất là đám người chen chúc đến muốn nhích cũng không nhích nổi ở vân phủ, trong mắt Vân Dương ánh lên hàn quang dị dạng.
Trong Thiên Đường thành hiện tại, có tới mấy chục cỗ khí tức cường đại đến cực điểm!
Mỗi một cỗ khí tức, đều khiến người không rét mà run. Tựa như vô số độc xà ẩn trong bóng tối, tùy thời có thể nhào ra cắn người!
- Những người này, đã chờ ta, chờ ta trở về chịu chế. Hắc hắc…
Vân Dương cười lạnh một tiếng.
Đối với những khí tức này, hắn thực sự không có gì lo lắng cả. Những gì đã lộ, đều không đáng sợ, đáng sợ chính là những người… ẩn đến không lộ nửa điểm khí tức, những người đó, mới là tồn tại cấu thành uy hiếp với hắn!
Không biết mới là đáng sợ, bởi vì không biết, bởi vì không lường được. Bản thân Vân Dương cũng như thế, lai lịch Vân Tôn như trong sương khói, mê hoặc khó gần, mặc dù thực lực của hắn không phải rất cao, thế nhưng tứ quý lâu vẫn khó mà tru diệt, bây giờ thân phận bại lộ, cho dù là có Ngọc Đường đế quốc để ỷ vào, tứ quý lâu vẫn lựa chọn phương thức cực đoan trực tiếp nhất để giải quyết!
Toàn bộ kinh thành, bốn phương tám hướng đều có thể thấy được khí tức nguy hiểm.
Thậm chí Thiên Đường thành hiện tại với Vân Dương mà nói, đã không còn là gia viên cố quốc, mà là thiên la địa võng nguy hiểm nhất.
Khắp nơi đều có bẫy rập chí mạng!
Mỗi một người mà Vân Dương quen biết, đều có mấy người ẩn nấp theo đuôi.
Từ hoàng đế trở xuống, Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm, Ngô Liệt… Thượng Quan lão phu nhân, Thượng Quan Linh Tú, Kế Linh Tê… Phương Mặc Phi, Bạch Y Tuyết, Lão Mai… Vân Tiêu Dao…
Thậm chí, ngay cả mấy lão binh thương tật thường xuyên tiếp xúc, cũng đêu trong hàng ngũ bị theo dõi, không bỏ sót một ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.