Chương trước
Chương sau
Phương xa, không ngừng truyền đến thanh âm xì xào bàn tán.
- Vân Tôn đại nhân chính là Vân Dương, Vân công tử!
- Trời ạ…
- Vân Tôn đại nhân, thế mà một mực ở bên người chúng ta…
- Bao năm như vậy, rốt cục Vân Tôn đại nhân cũng hiện thân lộ diện…
- Rốt cục cũng biết Vân Tôn đại nhân là ai, rốt cục cũng thỏa được tâm nguyện, thế nhưng ta lại thà rằng không biết, phải biết, Vân Tôn đại nhân vốn nên được chúng ta cảm kích cùng sùng bái, thế nhưng thân phận ngài ấy lộ ra ngoài, nguy hiểm sẽ tăng lên gấp trăm lần…
- Đúng vậy a, mấy người các ngươi ồn ào truyền lung tung là có ý gì? Sao lại đột nhiên vạch trần thân phận Vân Tôn đại nhân? Là dụng ý khó dò, hay là còn có âm mưu khác?
- Không biết, thế nhưng chuyện này nhất định không bình thường.
- Hiện tại còn muốn tìm đầu nguồn, hiển nhiên đã không thể…

Đúng vậy, loạn, đã triệt để loạn!
Đây chính là suy nghĩ trực quan nhất trong đầu Hoàng đế Bệ hạ.

Thời gian quay lại một ngày trước đó.
Ngay tại địa chỉ ban đầu của Cửu Tôn phủ, đột nhiên xuất hiện mười mấy người. Một người trong đó lấy ra một thứ đồ kỳ quái, bắt đầu dò xét xung quanh.
Sau đó, tìm tới Vân vương phủ.
Lúc này, Vân Dương đang cùng đám người Sâm La đình tìm kiếm Âm Hồn điện, không có gặp đám người này.
Nhưng mà truyền ngôn Vân Tôn chính là Vân Dương, Vân Dương chính là Vân Tôn lập tức xuất hiện, nhanh chóng truyền ra ngoài.
- Cửu Tôn thành, giang sơn số. Cửu Tôn đã hợp nhất, giang sơn cũng sắp định. Đến bây giờ mới phát hiện, Vân Tôn uy danh hiển hách, thế mà chính là Vân Dương trong Tiêu Dao vương phủ, Vân công tử, người đã từng là đệ nhất hoàn khố Thiên Đường thành, chuyện này, tính ra là ngoài ý muốn, hay lại là hợp tình hợp lý?!
- Nói Vân Dương chính là Vân Tôn, đương nhiên có bằng chứng. Thứ nhất chính là Thiên Cơ sách trong tay chúng ta tuyệt không thể sai lầm. Mặc dù đây là bí pháp của môn phái chúng ta, không đủ để tất cả mọi người cùng tin, nhưng nếu phân tích kỹ càng, thực ra đâu đâu cũng có thể nhìn thấy chứng cứ, chỉ là trước đó ít có người liên tưởng mà thôi.
- Mỗi lần Vân Tôn làm nhiệm vụ, Vân Dương đều sẽ không thể xuất hiện. Mà mỗi khi Vân công tử xuất hiện, cũng là lúc Vân Tôn không có nhiệm vụ. Ví như…
Từ khi Cửu Tôn xuất hiện, cho tới bây giờ, mỗi lần Cửu Tôn đi ra làm nhiệm vụ đều được đưa ra so sánh.
Thời gian chính sáng đến từng canh giờ.
So sánh từng cái một.
- Sau sự kiện Thiên Huyền nhai, trong nửa năm đầu Vân công tử bế quan không ra! Như vậy, Vân công tử đi đâu? Đương nhiên là đang dưỡng thương. Biến cố Thiên Huyền nhai, vĩnh viễn mai táng tám người trong Cửu Tôn, Vân Tôn may mắn sống sót, thế nhưng cũng không thể không bị thương.
- Sau đó, chứng cứ khác… đúng vậy…
Từng cái từng cái chứng cứ được nói ra ngoài, chuyện Vân Dương chính là Vân Tôn, cứ vầy mà được kết luận.
Trong thời gian này, truyền thuyết về Xã Tắc môn cũng dần truyền khắp thế gian.
- Phụng thiên thừa mệnh, tìm kiếm Chân Long!
- Giang sơn ai sở, xã tắc trong lòng!
- Thế thế vi dân, công đức thiên thu!
- Loạn thễ xuất hiện, cứu thế mà ẩn!
- Thiên hạ bất bình, sơn môn phương mở!

Những truyền thuyết này nhanh chóng lưu truyền, cũng có rất nhiều người tìm được rất nhiều điển tịch, chứng minh Thiên Đạo Xã Tắc môn không phải là giả.
Trong lúc nhất thời, cả đại lục như cùng bừng tỉnh đại ngộ: Thì ra là thế, hóa ra đây mới là chân tướng!
Hóa ra trên đời này, lại thực sự có Thần Tiên tồn tại!
Hóa ra các triều đại thay đổi, những minh quân bá chủ, đều là do người của Thiên Đạo Xã Tắc môn tìm trong vạn người mới được thiên mệnh chi chủ.
Hóa ra những người này, mới thực sự là ý chí của thiên hạ. Mỗi lần bọn hắn xuất hiện, không phải vì tranh quyền đoạt lợi, tư dục cá nhân, mà là vì muốn bình loạn thế, cứu lê danh bách tính khỏi khói lửa chiến tranh!
Công đức vô lượng!
Mỗi lẫn tuyển ra minh chủ, bình định loạn thế, công tích này tuyệt không giải!
Qua bao năm nay, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ để khiến người tôn kính?
Người như vậy mà còn không đáng tôn kính, vậy còn tôn kính người nào?
Về phần cuối cùng bọn hắn thành vương thành tổ… người ta bỏ nhiều như vậy, đạt được chút thù lao thì có là gì, chỉ có người như vậy đứng ra thống lĩnh, thiên hạ mới được thái bình!
Huống chi, sau khi Thiên Đạo Xã Tắc môn tuyển ra minh chủ, liền lập tức quy ẩn, không chút tranh công. Điều này cũng dẫn đến tình huống không mấy người trong thiên hạ nghe danh bọn hắn!
Sao mà vĩ đại a!
Đối với ngôn luận này, đám thượng vị Ngọc Đường tức đến nghiến răng nghiên lợi!
Chúng ta tân tân khổ khổ, mấy ngàn vạn tướng sĩ đẫm máu sa trường, vô số văn thần võ tường ngày đêm không ngủ, người sau nối liền người trước, không ngừng cố gắng, mới thu được cục diện hôm nay.
Các ngươi nhảy ra mở miệng nói mấy câu, liền muốn thu hết công lao về mình, nói bản thân mới là ý chí, là người quyết định hết thảy?!
Thiên hạ nào có lý nào như vậy?!
Rõ ràng là yêu ngôn hoặc chúng!
Trong lúc nhất thời, vô số cổ tịch tràn khắp Thiên Đường thành, rực rỡ muôn màu, rất nhiều sách quý cổ tịch chỉ có trong truyền thuyết, nhao nhao hiện thế, vô số người căn cứ đôi câu trong sách, biên chế ra lời dài vô hạn, thậm chí viết sách lập truyền, trắng trợn thổi phồng.
Truyền thuyết về Vân Tôn, thân phận của Vân Tôn đan cùng với truyền thuyết của Thiên Đạo Xã Tắc môn, tuyên cổ truyền thuyết hòa cùng thần thoại đương đại, khiến người nghe chỉ có rung động không thôi!
Biến hóa liên tiếp, trong mắt Hoàng đế Bệ hạ nhìn, căn bản chỉ là một đám ngưu quỷ xà thần, lộ vẻ thần bí nhảy nhót hăng hái!
Mặc dù có phía quan phương can thiệp, thậm chí Ngọc Đường hoàng trực tiếp biểu thị không liên quan, thế nhưng độ nóng của truyền ngôn không chút suy giảm, càng truyền càng mãnh liệt, không thể vãn hồi!
Biến cố đột nhiên tới, trước cửa Vân vương phủ lập tức đông nghìn nghịt, vô số bách tính chạy tới dập đầu, rất nhiều người thậm chí còn quỳ ở đó không đi.
Vô số người vừa đi vừa quỳ, tựa như triều thánh, từ xa xa quỳ lạy tới đây.
- Vân Tôn đại nhân!
- Vân công tử chính là Vân Tôn đại nhân!
- Khó trách Vân công tử lại phi phàm anh tuấn như thế, hóa ra chính là bản tôn của Vân Tôn đại nhân!
- Vân Tôn đại nhân là ân nhân cứu mạng của chúng ta, nhất định phải ở đây quỳ lạy cảm tạ, nếu không chẳng phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, sống uổng kiếp người!
Dưới tư tưởng như vậy dẫn dắt, bách tính khắp Ngọc Đường bắt đầu tập trung về Thiên Đường thành!
Vân Tôn đại nhân không cần bọn hắn báo đáp, nhưng, chúng ta nhận ân huệ của đại nhân, cho dù không có duyên gặp mặt, nhưng vô luận thế nào cũng phải đến dập đầu, xa xa nhìn nhà của Vân Tôn đại nhân!
Quan điểm như vậy, vốn đã sớm lạc ấn trong đáy lòng của người dân Ngọc Đường, trước kia do không biết thân phận Vân Tôn, càng cố gắng khắc chế, tránh để lộ thân phận ngài, nhưng bây giờ Ngọc Đường đã sắp tĩnh bình Thiên Huyền, vấn đề cần lo lắng đương nhiên đại giảm, lại bị người hữu tâm dẫn dắ, lập tức tạo thành biến động.
Dù Vân phủ có vô số cao thủ, nhưng đối mặt với tình huống này, coi như có võ lực cao hơn nữa, cũng không thể có tác dụng, hoàn toàn không có đất dụng võ!
- Chúng ta đến không nhất định phải gặp Vân Tôn đại nhân, chỉ cần có thể dập đầu trước cửa nhà đại nahan cũng đủ rồi!
- Cho dù chỉ nhìn nơi Vân Tôn đại nhân qua lại, cũng chính là may mắn cả đời chúng ta, không còn tiếc nuối!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.