Chương trước
Chương sau
Nếu như Thiên Vấn ở đây, hắn sẽ nói cho ngươi biết, nếu vận khí không tốt, dù uống miếng nước cũng có thể sặc chết. Hiện tại, quốc vận Tử U đã không còn, đương nhiên chuyện gì cũng hỏng bét, khắc khắc đều tai, thiên tai nhân họa cùng nhau giáng tới, có gì phải suy nghĩ!
Mà sự thực cũng chính là như vậy, đám lão tướng Tử U, người thì bị kéo vào chính biến, ốc còn không mang nổi mình ốc, nếu không phải thì cũng bị giết, bị bỏ tù, bãi quan, cách chức… giờ muốn đưa một người có thể đánh đấm lên chiến trường, lại trở nên hiếm có đến cực điểm!
Thế nên Tôn Tử Hổ mới có thể cường thế nhập thẳng cảnh nội tử hu…
Song phương xa xa đối mặt, Tôn Tử Hổ không dám thất lễ, bày trận thế, chuẩn bị phát động tiến công, đối phương đã tự rối loạn, quân lính tan rã, Tôn Tử Hổ là kẻ biết việc binh, sao có thể không thừa cơ công hãm?
Sự thực kỳ thực rất đơn giản, nội bộ trong quân của người ta sinh nội chiến, tiên phong tướng của đối phương cũng e sợ uy danh của Tôn Tử Hổ, chưa chiến đã sợ, mang theo thân binh chạy trước tiên!
Trong lúc lâm trận, đại tướng lại chạy mất, chuyện này sao mà hoang đường a!
Nhưng hết lần này tới lần khác, lại thực sự phát sinh trước mặt hai quân.
Hai quân đối chọi, chiến ý trùng thiên, đột nhiên đại tướng nhà mình bỏ chạy… đối với binh sĩ Tử U mà nói, đả kích này có thể nói là trí mạng!
Lại thêm Tôn Tử Hổ thuận thế đột kích, nội loạn ngoại công, Tử U quân sao có thể không bại?!
Đương nhiên chỉ có thể là binh bại như núi đổ.
Thế nhưng, thắng lợi tới quá mức dễ dàng, lại khiến Tôn Tử Hổ lo không dám tiến, hết thám thính này đến thám thính khác, thẳng đến khi đại quân chủ lực của Vương Vân Chú tới, mới thực sự xác định tình huống!
Nhưng mà, cục diễn vẫn không thể vãn hòi!
Trên chiến trường, chiến sự càng hoang đương nối liền không dứt, tầng tầng lớp lớp…
Một hai trăm tên binh sĩ Ngọc Đường, đuổi theo mấy ngàn đại quân Tử U như đuổi thỏ!
Mười mấy người, liền dám trực tiếp tấn công một chi đội ngũ năm trăm người, còn nữa còn có thể chiến thắng!
Ba năm tên binh sĩ, áp giải mấy trăm tên tù binh…
Ngươi nói, chuyện này tìm ai nói lý?
- Con mẹ nó, một đám vương bát đản…
Vương Vân Chú đại soái phiền muộn, trút ra ba chữ:
- Đánh thế này còn chiến công con mẹ gì nữa? Lật tay đã chiến nửa Tử U trong ba tháng… con mẹ nó, chiến báo này mà báo trở về, Quân bộ có thể tin sao? Không tin còn tốt, nếu tin, khẳng định còn phải mắng chết ta, con mẹ nó, Vương Vân Chú ngươi từng ấy năm ở phía tây đớt cứt à? Đối mặt với đối thủ như thế, ngày ngày còn kêu khổ thấu trời… anh danh cả đời lão tử, xem như bị đám Tử U đế quốc khốn khiếp này hủy sạch…
Đối mặt tình huống này, đám đại tướng Tây quân cũng phiền muộn không kém: Bị đối thủ như vậy áp chế bao năm nay, người khác nhìn vào, bọn hắn chẳng khác nào đám thùng cơm vô dụng a!

Nhưng bất kể thế nào, tin thắng vẫn liên tiếp truyền về Thiên Đường thành.

Hoàng đế Bệ hạ đứng trong Ngự Thư phòng, chắp tay đứng trước chân chung đại nhi tử, vẻ mặt đắng chát.
- Hắn đi, các ngươi, có thù oán gì, cũng hắn nên bỏ qua đi?
Hắn nhẹ giọng thì thầm với đại nhi tử của mình.
- Đúng, ta biết, ta vẫn luôn biết. Nhưng ta cũng một mực không xử lý, không xử lý.
- Các ngươi… đều là con ta a…
- Ta vốn cho rằng, ta tước đoạt hết thảy của hắn, tước đoạt vinh quang, địa vị, kiêu ngạo, thậm chí là cả tôn nghiêm… như vậy có thể giữ được mạng cho hắn, nhưng… cuối cùng vẫn không thể, tựa như ta không thể bảo trụ ngươi vậy… ta không nên so sánh như thế, đúng không?!
- Thế nhưng tới bây giờ, chuyện hắn nợ ngươi, người của ngươi đã thay ngươi đòi lại.
- Trẫm, rất khổ sở.
- Nhưng hiện tại, khi Trẫm đối mặt với ngươi, trong lòng cũng dần binh hòa một chút. Chỉ vì, thứ vốn thuộc về ngươi, toàn bộ đã trả cho nhi tử của ngươi.
- Bây giờ, quốc nội tĩnh bình, vạn dân quy tâm. Tử U đã dần thu vào bản đồ Ngọc Đường. Hoàng như, nếu ngươi có thể nhìn thấy, nếu có thể tự mình tiếp nhận hết thảy, thì tốt biết bao.
- Bệ hạ!
Thu Kiếm Hàn vội vàng xông tới, người chưa tới, thanh âm đã bay vào.
Theo một tiếng hét lớn, toàn bộ hoàng cung lập tức lạnh ngắt như tờ.
- Lão Nguyên soái…
Tổng quản Lý thái giám hóp lưng liều mạng đuổi theo:
- Lão Nguyên soái, xin dừng bước… để lão nô bẩm báo Bệ hạ, chờ triệu kiến…
Nhưng, Thu Kiếm Hàn đã sải bước xông vào, đầu đầy mồ hôi.
- Có chuyện gì?
Hoàng đế Bệ hạ đã sớm đứng trước cửa Ngự Thư phòng, nhìn Thu Kiếm Hàn vội vàng chạy tới, trái tim lập tức có chút đập mạnh.
Hắn không tức giận, cũng sẽ không tức giận.
Thu Kiếm Hàn làm việc, vô cùng có chuẩn mực phân tấc, bây giờ lại thất thố như vậy, chứng tỏ có chuyện rất lớn.
Mà chuyện lớn này, còn là chuyện mà Thu Kiếm Hàn cũng không ứng phó được!
Nghĩ như vậy, Hoàng đế Bệ hạ hơi chút choáng máng, tim đập như trống chầu, miệng đắng lưỡi khô.
Lần trước, khi Thu Kiếm Hàn thất thố như vậy… chính là lúc Cửu Tôn vẫn lạc!
Hiện tại, lại vì cái gì?
Thu Kiếm Hàn không thể giải quyết, không thể ứng phó, thường thường là hán… cũng khó giải quyết!
- Đến cùng là có chuyện gì? Thu khanh tạm thời bình tĩnh, việc gấp nên xử lý chậm, không thể tự loạn trận cước.
Hoàng đế Bệ hạ khẩn trương hỏi, vẫn không quên trấn an Thu Kiếm Hàn một chút, đương nhiên, càng nhiều là muốn hòa hoãn không khí khẩn trương trước mắt.
- Cửu Tôn… Vân Tôn…
Thu Kiếm Hàn há mồm thở dốc, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt cũng có chút mông lung.
Hoàng đế Bệ hạ thầm run lên một cái, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, bắt lấy tay Thu Kiếm Hàn:
- Vân Tôn thế nào?
Cái gì mà tự loạn trận cước, Hoàng đế Bệ hạ đã không để ý được nhiều thế nữa, chuyện liên quan tới Cửu Tôn, quan hệ với Vân Tôn, chính là đại sự ngang trời, động một tí là dao động nền tảng lập quốc!
Hai mắt Thu Kiếm Hàn đăm đăm lại:
- Thân phận Vân Tôn đã bại lộ!
- Thân phận bại lộ?
Hoàng đế Bệ hạ lẩm bẩm lặp lại một câu, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Vân Tôn là ai?
- Vân Dương!
Thu Kiếm Hàn trợn trắng mắt, nhìn Hoàng đế Bệ hạ:
- Là nhi tử của Tiêu Dao vương, Vân Dương.
Hoàng đế Bệ hạ lập tức đổ mồ hôi:
- Sao có thể bại lộ? Sao lại là hắn… cái này… quả nhiên là hắn, vốn Trẫm cũng đã hoài nghi… chỉ là… Trẫm chưa từng nghĩ tới sẽ thực sự điều tra hắn… a, sao có thể đột nhiên bại lộ?
Thu Kiếm Hàn vuốt mồ hôi:
- Hiện tại, toàn bộ Thiên Đường thành đều đã biết…
Hoàng đế Bệ hạ co cẳng bước ra ngoài:
- Rốt cục xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên bại lộ? Là ai điều tra việc này?
Thu Kiếm Hàn vội vàng chạy theo, cong người hô lớn:
- Hộ vệ hộ vệ!
Sau đó cùng đi ra ngoài, lau mồ hôi:
- Giờ bên ngoài đã loạn thành một bầy, Bệ hạ cẩn trọng long thể, trong lúc mấu chốt này, ngài không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn a…
Một đường đi ra ngoài, Ngọc Đường Hoàng nhìn một cái, lập tức phát hiện cả cung vắng lặng, kỳ thực lại ẩn ẩn vẻ cuồng loạn, còn có chấn kinh, một loại hưng phấn, sùng bái không nói nên lời, đương nhiên, càng nhiều hơn chính là… cái thần sắc cuồng nhiệt “Rốt cục được nhìn thấy Thần”!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.