- Cho nên rượu trong tay Vân Dương, thực sự chính là những vò rượu cuối cùng của Tửu Thần để lại nhân thế.
Vân Dương cười ha ha:
- Lăng đại ca nói không sai, trên đời này ngoại trừ chúng ta, cũng không có mấy người đủ tư cách uống rượu này, coi như đây là Niên tiên sinh tặng lễ cho chúng ta, uống uống, cùng uống, chúng ta tận hứng một phen, không say không nghỉ.
Nói xong lập tức lấy ra mười vò rượu ngon.
- A ha ha ha ha… tốt!
Tiêu Thiếu Khanh cười ha ha, hai mắt phát sáng:
- Vân công tử quả là người thoải mái!
Tiếp đó liền làm một động tác khiến mọi người cùng cảm thấy ngoài ý liệu.
“Két” một ngón tay giơ lên, trực tiếp phong bế tu vi Huyền khí của bản thân.
Đám người cùng vắt óc suy nghĩ, lại cũng không biết gia hỏa này muốn làm gì!
- Uống rượu, nhất định phải phong bế Huyền khí, chúng ta đã sớm hình thành bản năng vận khí, cho dù không cố tình làm, cũng sẽ tự tạo thành tác dụng chống say, bảo trì thanh tỉnh… thế nhưng bản năng này, với một người uống rượu chân chính mà nói, thực sự rất đáng ghét.
- Uống rượu, vì sao phải uống rượu? Uống rượu vì cái gì?
Tiêu Thiếu Khanh hớn hở ra mặt:
- Uống rượu, chính là vì uống say, chính là vì thể nghiệm cảm giác chếch choáng, ừm, chính là cái cảm giác bồng bềnh như tiên cảnh, như dạo bước trên mây, cảm giác đó, thực quá dễ chịu, quá tiêu sái, ý cảnh đó… chậc chậc chậc…
Tiêu Thiếu Khanh nhắm mắt lại, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212897/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.