Chương trước
Chương sau
Vân Dương nỗ lực muốn đứng lên, lại chỉ thấy tay chân như nhũn ra, sửng sốt không đứng dậy nổi, ngồi bệt dưới đất, miễn cưỡng nói:
- Thống khoái, thống khoái, Lăng tiền bối, sau này chúng ta nhất định phải thường xuyên luận bàn hơn nữa, được xuất đao sướng tay như vậy, thực sự lần đầu ta được thấy, sau này luận bàn nhiều thêm mấy lần, đao pháp của ta tất còn có thể tiến thêm một bước.
Lăng Tiêu Túy ho khan một tiếng, sắc mặt đen lại, lẩm bẩm nói:
- Sau này muốn luận bàn, tự nhiên có Độc Cô huynh luận bàn với ngươi, ta được thấy tuyệt thế đao pháp một lần, đã là tam sinh hữu hạnh, sao dám lại tham, người biết đủ là quý, hăng quá hóa dở, hăng quá hóa dở.
Độc Cô Sầu cả giận nói:
- Lăng huynh, không ngờ huynh…
Lăng Tiêu Túy liếc mắt, chuyển bước, lung la lung lay:
- Dù sao ta cũng không phụng bồi nữa…

Bên ngoài tiểu viện.
Trận đánh giữa hai người đã sớm kinh động tới tất cả mọi người.
Hiện tại, Phương Mặc Phi, Tiêu Thiếu Khanh, Bạch Y Tuyết, Lão Mai, tứ đại công tử, Thượng Quan Linh Tú, Vân Tiêu Dao… vân vân. Đều đang đứng bình tĩnh trong sân rộng, trợn mắt hốc mồm nhìn về bên này.
Không trung, trong một đoàn minh vụ, Sâm La Thập Vương cùng trợn mắt hốc mồm nhìn xuống dưới, trong mắt đầy thần sắc không thể tin nổi!
- Là… là Vân Dương?
- Nói nhảm!
- Cái này… người đối chiến với hắn là… Lăng Tiêu Túy? Thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy?
- Nói nhảm!
- Cái kia…
Nhất Điện Tần Quảng Vương cực độ giật mình.
Hắn nhớ tới lần đầu gặp Vân Dương… lắc đầu, cảm thấy bản thân như vừa nằm mơ một giấc, tỉnh mộng còn choáng váng…
- Ngươi… nhéo ta một cái coi.
- A ~~~~~~~~~~~~
Hét thảm một tiếng.

Trên đường cái.
Long xa của Hoàng đế Bệ hạ đang hướng về Vân phủ, nhìn minh vụ tối tăm mờ mịt trên không trung, lẩm bẩm:
- Sao lại âm trầm…
Ngay khi nói chuyện, lại nghe một tiếng bi thảm tới cực điểm.
- A ~~~~~~~~
Hoàng đế Bệ hạ khẽ rung người, Thu Kiếm Hàn cùng Phương Kình Thiên ở bên cũng run một cái, sắc mặt trắng nhợt.
- Có ma!
Câu nói này, thực sự không được đúng lắm, đầu nguồn tiếng kêu này, rõ ràng là Diêm Quân, cao cấp hơn ma nhiều!
Độc Cô Sầu ngoài nói là không phụng bồi, kỳ thực trong lòng vẫn rất muốn đánh với Vân Dương một trận.
Độc Cô Sầu hiểu rất rõ, tu vi của Vân Dương còn kém bọn hắn mấy bậc, chính bởi như vậy, mới có thể cẩn thận đọ sức, nếu tu vi song phương thực sự tương đương, đối mặt với chiêu thức hoàn mỹ như vậy, bọn hắn đã sớm không biết chết đi nơi nào!
Đối chiến cùng cấp, hoàn toàn không lưu thủ chính là phương thức tu luyện tốt nhất, tựa như trận của Lăng Tiêu Túy hôm nay, mặc dù rất mất mặt, thế nhưng lại có lợi ích rất nhiều.
Cơ hội tăng lên như thế, thực sự không thấy nhiều, nhất là Vân Dương còn có đao pháp siêu diệu như vậy, với áp lực mạnh mẽ như vậy, nếu hắn có thể áp chế cảnh giới mà giao thủ với Vân Dương, sẽ thu được rất nhiều chỗ tốt có thể đoán được.
Nói ngắn gọn, nếu dùng tu vi tương đương, lại có thể ngăn cản được đao chiêu siêu diệu này, há không phải chứng minh bản thân càng hiểu Võ đạo.
Ý nghĩ này dù chưa hẳn có thể thành hiện thực… vô luận là Độc Cô Sầu hay Lăng Tiêu Túy đều đánh giá tuyệt cao với đao pháp của Vân Dương, dù bọn hắn có lịch tinh kiệt trí thế nào, cũng khó mà sáng tạo được chiêu pháp địch lại nổi, nhưng chỉ cần trải qua áp bách này, chắc chắn sẽ có tiến bộ cực lớn.
Độc Cô Sầu ước định, Lăng Tiêu Túy cũng đã nhận được lợi ích nhất định tại biến cố Cửu Tôn phủ khi trước, lại thêm một phen đối chiến hôm nay, chỉ cần Lăng Tiêu Túy đem thu hoạch này nạp hết vào bản thân, thực lực tất sẽ lại tăng thêm một bậc, có lẽ… còn vượt qua hắn một đầu!
Lấy tâm cảnh của Độc Cô Sầu, tuy còn không đến mức sinh khúc mắc hay bất mãn, thế nhưng không thể tránh khỏi có chút không vui, dù sao hắn cũng là thiên hạ đệ nhất uy tín lâu năm, cuối cùng lại bị thiên hạ đệ nhất mới triệt để áp đảo, thế nào cũng cảm thấy có chút khó chịu!
Nếu Vân Dương đã có ý muốn tái chiến, Độc Cô Sầu đương nhiên sẽ không để Lăng Tiêu Túy giành mất cơ hội, vẫn là để mọi người cùng nhau tinh tiến là tốt nhất!
Nhưng mà coi như tái chiến, cũng nhất định không phải hôm nay, Vân Dương vừa đánh một trận, tiêu hao cực lớn, thân thể bị móc đến rỗng sạch, mặc dù có Lục Lục hỗ trợ, trong thời gian ngắn cũng khó phát huy được toàn lực.
Thiên Ý đao pháp, diệu thì diệu thật, mỗi chiêu mỗi thức đều hoàn mỹ không tì vết, thế nhưng cũng chính bởi vậy, mỗi chiêu đều tiêu hao cực nhiều Huyền khí, nhất là chiêu Thập Bát Địa Ngục cuối cùng, một chiêu đó, trực tiếp rút sạch Huyền khí toàn thân Vân Dương, thậm chí ngay cả lực lượng cốt tủy cũng bị rút ra ngoài. Chiến đấu kết thúc, Vân Dương chỉ kịp thở phào một hơi, lập tức lâm vào trạng thái cực độ uể oải, trong vòng nửa giờ tới, đừng nói là động thủ chiến đấu, thậm chí muốn đứng vững cũng còn khó khăn.
- Còn nhiều thời gian.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đều là lão làng trong giới tu hành, tự nhiên hiểu trạng thái trước mắt của Vân Dương, đương nhiên sẽ không cưỡng cầu.
Bọn hắn cũng không nóng vội, dù sao hai người vẫn còn ở Vân phủ một thời gian tương đối dài nữa, chuyện luận bàn, không phải còn rất nhiều cơ hội sao?
Vân Dương ngồi phịch trên ghế, toàn thân không chút khí lực, nhưng nội tâm lại thầm vui mừng.
Lần luận bàn này, hắn thu được cực nhiều chỗ tốt!
Lăng Tiêu Túy như đá ngầm giữa biển, dù hắn công kích toàn lực, đối phương cũng có thể ngăn lại, càng như một thanh thiết trùy to lớn, không ngừng rèn luyện tẩy rửa tạp chất trên người hắn!
Những thứ này, đều để Vân Dương càng thêm lý giải mấy chiêu này hơn nữa.
Nếu không phải bản thân hắn đã kiệt lực, nếu có thể tiếp tục duy trì thi triển lại mấy lần, thu hoạch tất sẽ càng lớn hơn nữa!
Chỉ có điều, Vân Dương cũng không sốt ruột.
Hắn ngồi trên ghế, nhìn Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, cười hắc hắc.
Có hai người này ở đây, hắn còn nhiều cơ hội!

Bữa thịnh yến sau đó cũng đúng hạn mà tới.
Mà tham gia bữa thịnh yến này, còn có ba vị khách không mời mà tới… chính là Hoàng đế Bệ hạ cùng hai vị đại lão quân đội…
Nơi này là Vân vương phủ, đồng nghĩa với trong nhà mình, cũng là không có người ngoài, hơn nữa… người như Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, coi như là nhất quốc chi quân, cũng cần phải tận dụng mà kết giao.
Vân Tiêu Dao thấy lão ca Hoàng đế Bệ hạ của mình tới, dứt khoát nâng bàn tiệc lên cấp quốc yến, mời Hoàng đế Bệ hạ thượng tọa, chút mặt mũi này vẫn phải cho.
- Vân công tử, cái này, rượu…
Tiêu Thiếu Khanh rất sốt ruột:
- Nghe nói, ngươi có rượu của Tửu Thần Phượng Huyền Ca?
Nghe được ba chữ Phượng Huyền Ca, Độc Cô Sầu chỉ cảm thấy đầy phiền muộn, một cước tung ra ngoài, Tiêu Thiếu Khanh cứ vậy mà bị đá bay.
- Phượng Huyền Ca là giả, nhưng rượu của Tửu Thần là thật.
Lăng Tiêu Túy nói một câu:
- Bây giờ tính lại, rất có thể Tửu Thần Phượng Huyền Ca chính là một trong những hóa thân của Niên tiên sinh, hoặc cũng có thể, Phượng Huyền Ca thật đã sớm chết trong tay Niên tiên sinh.
- Nhưng bất kể là kết quả thế nào, Tửu Thần Phượng Huyền Ca…
Lăng Tiêu Túy thở dài:
- Đều tuyệt đối không có khả năng tiếp tục xuất hiện trên thế giới này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.