Chương trước
Chương sau
Đối với tâm tình của Lăng Tiêu Túy, Vân Dương rất lý giải.
Cho dù dứt bỏ thân phận bối cảnh khác biệt, dù sao cũng đang tung hoành thiên hạ không đối thủ ở Thiên Huyền đại lục, một khi đến Huyền Hoàng giới, nếu không cam lòng trở thành người bình thường, như vậy nhất định phải gia nhập một thế lực nào đó.
Hoặc là trở thành đệ tử môn phái, chậm rãi chèo cao, hoặc trở thành phụ thuộc thế gia.
Vậy có khác gì gia nô cơ chứ?
Chớ nói chi còn có thân phận đi ra từ nơi bị Thần vứt bỏ, thực sự vô cùng thê thảm!
Như vậy, đừng nói là Lăng Tiêu Túy không muốn đi, ngay cả Vân Dương cũng không muốn đi.
Nhưng nếu không đi, lại vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước.
Thực sự là bế tắc nan giải!
- Huyền Hoàng giới… lớn bao nhiêu?
Vân Dương trầm ngâm hỏi.
- Rất lớn, lớn đến mức dùng ngôn ngữ cũng khó mà hình dung!
Lăng Tiêu Túy cười khổ:
- Trước đó, cũng nhờ may mắn lợi dụng một kiện bảo bối đề trộm tiến vào, may chuyện mà ta cần tìm hiểu, tại Huyền Hoàng giới cũng không tính là bí mật, nên mới may mắn nghe ngóng được. Thế nhưng bảo bối kia của ta, trong quá trình thân phận bại lộ bị truy sát, lúc xuyên qua vết nứt không gian, đã bị hủy.
- Hiện tại muốn đi Huyền Hoàng giới, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần tập trung toàn bộ tu vi, dẫn động thiên địa cảm ứng, liền sẽ tự động mở vết nứt hư không, thông quan vết nứt có thể tiến vào Huyền Hoàng giới, thế nhưng… làm như vậy rất dễ để Huyền Hoàng giới phát hiện ta lai lịch thân phận của chúng ta, một khi thân phận của chúng ta bại lộ, vậy trực tiếp… mang danh dân đen, là dân đen đi ra từ nơi bị Thần vứt bỏ!
Độc Cô Sầu cũng thở dài.
- Ừm… không đúng, nếu như vậy, vậy sao ngày trước Lôi Động Thiên có thể xuống đây? Tu vi người này tuy không đến mức tuyệt đỉnh, thế nhưng cũng có thể xếp vào hàng nhất lưu a.
Vân Dương kinh ngạc hỏi:
- Lúc ấy, tu vi của hắn cũng khá cao, thế nhưng… thực tế cũng chỉ bình thường, hắn có thể đi tới đi lui như thế, nhất định còn có nguyên do khác…
Còn có Lục ca, Lục ca Lôi Tôn cũng đến từ Huyền Hoàng giới, tu vi của hắn lại càng thêm thấp yếu, thế nhưng cũng tới được Thiên Huyền đại lục, nhất định phải còn có nguyên nhân?!
Lăng Tiêu Túy trầm tư nói:
- Hẳn là có một ít biện pháp đặc biệt đi… có điều, nếu nói tu vi thấp hơn chúng ta mà có thể tự do ra vào Huyền Hoàng giới, ta tuyệt không tin, nhất định còn có nhiều điều kiện hạn chế khác!
Vân Dương như có điều suy nghĩ:
- Nha.
Như vậy, cũng có thể giải thích chuyện Lôi Động Thiên đi mà không về chứ?
Nhưng, đến cùng là có nguyên nhân gì a?
- Nói đến tu vi…
Lăng Tiêu Túy nhìn Vân Dương cùng Kế Linh Tê:
- Hai lão gia hỏa chúng ta trải qua thiên tân vạn khổ, vô số sinh tử mới may mắn đột phát được Thiên Thần chi tỏa… còn hai tiểu gia hỏa các ngươi, đến cùng kinh lịch chuyện gì?
Độc Cô Sầu thực sự không hiểu:
- Không sai, tình huống này của các ngươi, thực sự ta chưa từng được nghe thấy…
Trước đó còn nghĩ bởi vì Cửu Tôn phủ, Vân Dương mới thoát thai hoán cốt, một bước lên trời, nhưng giờ nhìn cần thận lại, tu vi của Kế cô nương này rõ ràng đã sớm vượt Thiên Thần chi tỏa, tu vi hiện tại, chỉ sợ còn trên hai lão gia hỏa bọn hắn… chuyện này, thực sự quá không bình thường.
Nói xong, trực tiếp nắm tay Vân Dương bắt mạch, đem Huyền khí tinh thuần của bản thân tràn vào dò xét, Vân Dương hoàn toàn không chống cự, thực sự mà nói, hắn cũng không thực sự hiểu tình trạng cơ thể hiện tại của mình.
Nhưng Độc Cô Sầu dò xét được một nửa, đột nhiên thu tay lại, ngẩng đầu, ánh mắt như gặp quỷ:
- Ngươi… ngươi… đến cùng ngươi mở bao khiếu huyệt? Hoặc có thể chất đặc thù!
Vân Dương gãi gãi đầu:
- Cái này… thực sự vãn bối cũng không biết, ban đầu vãn bối chỉ có thất khiếu, về sau dưới nhiều cơ duyên may mắn, còn có biến cố vừa rồi, mới thành trạng thái hiện tại, xin hỏi, hai vị tiền bối các ngài mở được bao nhiêu khiếu huyệt?
Nói xong liền nhìn Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu.
Độc Cô Sầu đen mặt không nói, Lăng Tiêu Túy lại thản nhiên:
- Tới bây giờ, ta đã thành công mở mười lăm cái, ta thấy ngươi…
Nói xong cũng bắt đầu bắt mạch cho Vân Dương, Huyền khí tinh thuần còn chưa kịp vận hành một vòng trong cơ thể Vân Dương, lại đột nhiên chấn động, thu công, ngẩng đầu, trợn mắt hốc mồm nhìn Vân Dương, hô hấp có chút khó khăn:
- … ngươi… mở toàn bộ?
Hắn quay đầu lại nhìn Độc Cô Sầu, Độc Cô Sầu ủ rũ gật đầu.
Hai đại cao thủ đồng thời im lặng, nửa ngày cũng không biết nói gì.
Chỉ mới hành công được một nửa, liền có thể phát hiện, Vân Dương đã mở tới hơn trăm khiếu huyệt… nếu vận hành hết toàn thân… đến cùng sẽ thế nào?
Trên người có bao nhiêu khiếu huyệt cơ chứ?
Độc Cô Sầu méo mặt:
- Ta mở mười sáu cái, tốn thời gian hơn năm trăm bảy mươi năm, từ trăm hai mươi năm trước, đã không tiến thêm được bước nào nữa…
Kế Linh Tê cũng hưng phấn đưa tay ra, nói:
- Ngài xem ta mở được bao nhiêu cái? Có phải còn nhiều hơn Vân Dương không!
Lăng Tiêu Túy cũng bắt mạch cho nàng, sau đó như bị sét đánh run lên, hai con ngươi trừng lớn muốn rớt ra ngoài:
- Ngươi… cũng mở toàn bộ? Thậm chí… còn mở nhiều hơn Vân Dương? Chuyện này rốt cục là thế nào?!
- Cái gì?
Độc Cô Sầu trực tiếp bị dọa sợ, đứng lên bắt tay Kế Linh Tê dò xét.
Sau đó, đặt mông ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Trên đời còn có chuyện như thế? Thực sự muốn cái mạng già này của ta mà…
Hai đại cao thủ đưa mắt nhìn nhau.
Kế Linh Tê yếu ớt nói:
- Ta không biết Vân Dương thế nào… thế nhưng, dường như… ta bẩm sinh đã có trạng thái khiếu huyệt lộn xộn… đếm không hết có bao nhiêu cái… sớm đã bị phán định khó bước trên con đường tu luyện, trở thành xấu hổ của người trong nhà… cũng mới gần đây, sau mấy ngày ngủ ngon, mới cảm thấy vui vẻ trở lại.
Nàng còn chưa dứt lời, Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu cùng sinh cảm giác muốn sụp đổ.
Nói như vậy, ngài vừa xuất sinh đã mở hết khiếu huyệt, ngủ mấy lần mới phát hiện có thể dùng được?!
Chúng ta tu luyện cả đời, còn không bằng người đầu thai một lần…
Ngươi trâu bò như vậy, trực tiếp lật trời là được rồi, còn khoe khoang với đám dế nhũi chúng ta, thú vị lắm sao?
Thực sự thú vị lắm sao?!
Hai đại cao thủ tuyệt thế cùng cảm giác hoàn toàn không thể hiều được, lại càng biệt khuyết đến không nói nên lời. Loại cảm giác này, cả đời hai người mới được cảm thấy lần đầu tiên!
Không công bằng!
Nếu như các ngươi trải qua tu luyện gian khổ, trải qua rất rất nhiều chuyện… mới mở ra được nhiều khiếu huyệt như thế, chúng ta cũng sẽ không quá khó để tiếp nhận!
Nhưng… vừa ra đời đã mở hết khiếu huyệt, chuyện quái gì vậy? Trên đời có chuyện như thế sao?
Gian lận… cùng lắm cũng không hơn gì cái này đi?
Thiên Thần chi tỏa làm khó bao người, thế mà tới chỗ các ngươi, lại căn bản không hề tồn tại?!
So với sự im lặng của hai người, Vân Dương cùng Kế Linh Tê lại rất hưng phấn, thậm chí còn có chút kích động.
- Nói như vậy… chẳng phải có nghĩa là, tu vi của chúng ta hiện đã cùng thuộc một cấp độ? Thậm chí còn là ta cao nhất, hôm qua ta mới có chút tinh tiến a…
Kế Linh Tê kích động nói:
- Hay là, chúng ta ra sân luận bàn một chút?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.