Chương trước
Chương sau
- Ngươi không nghe lầm đâu, thực sự không đến hai mươi năm, có điều đến cùng là bao nhiêu năm, chúng ta cũng không biết rõ ràng, dù sao niên đại cũng đã quá xa xưa, chuyện cụ thể đã sớm chôn vùi trong thời gian trường hà. Chỉ có chuyện ký thoại bản có ghi chép, lúc ấy vị đại nhân này kinh tài tuyệt diễm, nhưng làm việc lại theo ý mình, đối nhân xử thế vừa chính vừa tà, vừa tà vừa chính, làm việc chỉ vì bản thân. Cũng bởi tính cách tà dị ấy, nên được người đời xưng là Tà Chi Quân Chủ! Về sau, không có bất kỳ ai dám nhắc tới chính danh của hắn, phàm là ghi chép tương quan đến hắn, chỉ có thể tôn xưng là “Quân chủ đại nhân” mà không dám nhắc tên.
Lăng Tiêu Túy sùng kính nói.
- Tà Chi Quân Chủ.
Vân Dương lầm bầm nhớ lại, chỉ cảm thấy cái tên này quá… bá.
- Truyền thuyết về vị Tà Quân đại nhân này, quả thực là truyền thuyết mà ai ai trên Huyền Hoàng đại lục cũng yêu thích, cho đến về sau, bởi vì tu vi ngài ấy thực sự quá cao, thiên địa này đã dần không chịu nổi thiên uy của Tà Quân đại nhân nữa, cuối cùng Tà Quân đại nhân mang theo gia quyến, phá toái hư không mà đi!
- Toàn bộ đại lục, lại không gánh nổi một người…
Vân Dương không khỏi há hốc miệng, trong mắt tràn đầy mê mẩn.
- Thực sự chính là như vậy, căn cứ ghi chép trong cổ tịch, Huyền Hoàng đại lục, huyền khí chia chín bậc Huyền Giả, trên chín bậc thì đó là Ngân Huyền, Kim Huyền, Ngọc Huyền, Địa Huyền, Thiên Huyền, Chí Tôn Thần Huyền, sau Chí Tôn là Tôn Giả, Thánh Giả…
- Cấp độ tu hành tại thời điểm đó, có thể nói là thông thiên triệt địa, đạo cảnh cửu trọng của chúng ta, hẳn là tương đương với Chí Tôn Thần Huyền khi đó… đại khái như thế.
- Còn con đường hướng lên, phương pháp tu luyện cụ thể, Thiên Huyền đại lục đã sớm để mất truyền thừa, không thể tiếp tục tiến lên được nữa.
Lăng Tiêu Túy thở dài.
- Cái gì gọi là để mất truyền thừa, không thể tiếp tục tiến lên được nữa?
Kế Linh Tê tròn mắt nhìn:
- Con đường tu hành, xưa nay đã có, kéo dài đến cực điểm, lấy truyền thừa tân hỏa làm sứ mệnh thứ nhất, nếu đã từng tồn tại, vậy không có chuyện biến mất, càng không nói tới chuyện toàn bộ đề biến mất không thấy, tiến lên không đường, hoang đường!
Lăng Tiêu Túy cười khổ:
- Hoang đường a? Chợt nghe thì thực đúng là hoang đường, càng không hợp lẽ thường, thế nhưng nó lại là sự thật, càng là hiện thực, nói đến việc này, cũng có liên quan với vị Tà Quân kia, trước khi Tà Quân đại nhân phá toái rời đi, đã từng tạo ra một sự kiện kinh thiên động địa, cứu vớt toàn bộ thương sinh đại lục, có thể nói là công đức vô lượng, ân huệ tỏa khắp chúng sinh… mà sau khi lão nhân gia ông ta rời đi… không biết bao nhiêu năm sau, cơ nghiệp mà hắn để lại, lại dẫn tới người khác nghấp nghé.
- Bệnh chung của con người chính là dễ quên, mà bản tính lại càng tham lam, nếu như không dính tới lợi ích của bản thân, có lẽ sẽ còn nhớ tới ân cũ, thế nhưng một khi đủ lợi ích dụ hoặc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cái gọi là tình nghĩa, cơ bản cũng chỉ do lợi ích chưa đủ mua chuộc!
- Thế nhưng điều càng đáng buồn hơn, đám người này không chỉ nghấp nghé cơ nghiệp của lão nhân gia ông ta để lại, càng có ý đồ xóa sạch dấu vết mà đại nhân để lại. Người chủ trì việc này thực sự bỏ rất nhiều công sức, không tiếc dùng mấy trăm năm để thành lập giáo phái, giáo hóa người trong thiên hạ, tận lực phóng đại chữ Tà trong Tà Quân thành Tà trong Tà Ma ngoại đạo, cái gọi là cứu thế, cũng chỉ là do trùng hợp, chứ không phải do tận lực làm.
Mà khi đó, các thời điểm đại nhân rời đi cũng đã quá lâu, cơ nghiệp mà đại nhân để lại cũng đã sớm bấp bênh, không còn vinh quang ngày trước, chỉ có mấy hậu nhân cuối cùng còn lại vẫn đang thủ vững, mà người trong thiên hạ khi đó, đã sớm vô tình hay cố ý mà quên ân cứu thế của Tà Quân đại nhân, đều đứng ở mặt đối lập.
- Cũng vào lúc đó, hậu nhân một vị bạn cũ của Tà Quân đại nhân, cũng chính là đại lục đệ nhất kim chủ, không tiếc tán hết gia tà, quyết chí giữ cơ nghiệp của Tà Quân đại nhân, lại bị thế nhân công kích, cuối cùng cửa nát nhà ta…
- Có lẽ, câu người đang làm, trời đang nhìn là có thật, ngay thời khắc cuối cùng, cả đại lục gần như đều đã về tay người hữu tâm kia, thống hợp toàn bộ lực lượng, bao vây tiêu diệt một cái truyền thừa cuối cùng của đại nhân… bản tôn của Quân chủ đại nhân vừa hay du lịch tinh không trở về, gặp ngay chuyện này.
- Lần này trở về, nên nói là trùng hợp, hay là tất nhiên.
- Sau khi Quân chủ đại nhân hiểu rõ tình hình, cười lạnh một tiếng nói: “Năm đó ta có thể cứu thế, bây giờ cũng có thể diệt thế! Nếu ân tình đã bị lãng quên, vậy để các ngươi vĩnh viễn sống trong cừu hận đi!”
Một câu còn chưa dứt, âm thanh còn vang, Tà Quân đại nhân tiện tay lập úp, một cái lật tay này, toàn diệt tất cả sinh linh phản đối.
- Sau mấy hơi thở, người tu hành cao thâm trên đời, không một ai may mắn thoát khỏi!
Vân Dương hít một ngụm khí lạnh.
Toàn bộ người phản đối trên đại lục, toàn diệt!
Y theo lời Lăng Tiêu Túy nói, người hữu tâm kia đã thành công lôi léo chưởng khống toàn bộ người trong thiên hạ, cũng có nghĩa là, toàn bộ người trong thiên hạ đều phản đối, một cái úp tay kia, chẳng phải hủy diệt toàn bộ đại lục?
Mấy chục tỷ sinh linh, cứ vậy mà xóa sổ?
Chỉ là một cái lật tay?
- Cuối cùng, chỉ số tôm nhỏ không đủ tư cách tham gia lần biến cố này mới có thể sống sót, tổng số nhân khẩu trên đại lục, thuấn diệt hơn chín thành…
- Cuối cùng, vị Tà Quân đại nhân cười nói: Các ngươi không muốn dấu vết của ta lưu lại đại lục này, tận sức chôn vùi vết tích, ta vốn không nên thuận theo tâm ý của các ngươi, thế nhưng các ngươi đã diệt hết, nguyện vọng thành không, thế nhưng sinh linh trên mảnh đại lục này đối với ta như vậy, đối với hậu nhân của ta như vậy, vết tích truyền thừa của ta mà còn lưu lại trên mảnh đại lục này, đối với ta thực sự là một loại khinh nhờn!
- Cho nên vị Quân chủ đại nhân kia lần nữa lật tay một cái, mở ra một phương thế giới! Đem hết thảy những vết tích thuộc về mình, chuyển cả vào trong thế giới kia! Sau đó, lấy cho thế giới này một cái tên: Huyền Hoàng!
Lăng Tiêu Túy nhìn Vân Dương, nói:
- Đây cũng là… Huyền Hoàng giới! Khởi nguyên của Huyền Hoàng giới!
- Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao, Thiên Huyền đại lục không có truyền thừa tầng cao hơn rồi chứ? Chính bởi vì vị Quân chủ đại nhân này căm hận tận xương tủy mảnh đại lục này, khẽ động niệm cái, chôn vùi toàn bộ truyền thừa, chỉ để lại bộ phận bên dưới tôn giả…
- Cho nên, muốn tiến thêm một bước, thậm chí bước gần thêm nửa bước, nhất định phải tiến vào Huyền Hoàng giới mới được.
Lăng Tiêu Túy cười khổ một tiếng:
- Tu vi hiện tại của chúng ta, nếu đặt ở Huyền Hoàng giới, hẳn là có tu vi tôn giả. Nhưng đến cùng là tôn giả cấp mấy, vẫn còn không biết được, dù sao phương pháp tu luyện tương quan cũng không có. Hơn nữa, coi như đi Huyền Hoàng giới, cũng nhất định phải gia nhập một môn phái nào đó, hoặc đầu nhập vào một thế gia nào đó, cũng mới có thể học được.
- Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ta một mực không muốn đi Huyền Hoàng giới, người Huyền Hoàng giới, không chào đón khách từ đại lục, đối với người ta mà nói, chúng ta chính là tu giả tới từ nới bị thần vứt bỏ, là đám lòng lang dạ thú, khiến người khinh thường.
Lăng Tiêu Túy cười khổ, thần sắc đắng chát.
Vân Dương cũng thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.