Chương trước
Chương sau
Không phải Phượng Huyền Ca!
Điểm này, hiện tại bọn hắn đều đã nhận rõ.
Chớ nói Phượng Huyền Ca còn nên thân chịu trọng thương, cho dù là có an kiện như thường, căn bản không thể có thực lực ngăn được một kích toàn lực của một trong hai người Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu chứ đừng nói là cả hai cùng nhau hợp kích!
Những người trước mắt này đây, Phượng Huyền Ca giả này, không những có thể liều mạng đỡ lấy công kích của hai người, càng vẻn vẹn chỉ bị thương nhẹ, mà hai người phải gánh phản chấn tuyệt không dễ chịu!
Chỉ bằng thực lực như vậy, chí ít cũng phải là siêu cấp cường giả cùng bậc với hai người Lăng Tiêu Túy, nếu không, tuyệt đối không làm được!
Phượng Huyền Ca bay giữa không trung, thất khiếu đổ máu, một dùng máu bỗng phun ra, hắn lảo đảo một cái, nhanh chóng ổn định lại thân hình, ho khan cười nói:
- Tử Ngọc tiêu này thực sự không tồi, lại có thể chịu được mười thành huyền lực của ta, xứng với ta, ta nhận!
Lời còn chưa dứt, thân thể đã chuyển sang thế muốn đi, hiển nhiên là muốn lăng không bay đi, chạy ra ngàn dặm.
Lăng Tiêu Túy tiếp tục ngâm lớn một tiếng, thần sắc quyết tuyệt.
Đối phương có thể nghênh đón một kích hợp lực của hai người, vậy mà còn có thể hành động tự nhiên như thế, thực lực đâu chỉ không tầm thường, Lăng Tiêu Túy đã ẩn ẩn đoán được thân phận chân chính của người này. Chỉ có điều, không nghĩ tới, người này đã tận lực ngụy trang lâu như vậy, sao lại chọn bại lộ vào lúc này?!
Thậm chí, không tiếc từ bỏ kế hoạch ban đầu của bọn hắn.
Lý do duy nhất… cũng chỉ vì muốn phá hoại Cửu Tôn quy nguyên?!
Như vậy, đối phương nhất định chính là Niên tiên sinh!
Thủ lĩnh chân chính, duy nhất của Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh, Niên tiên sinh thực thụ!
Cũng chỉ có hắn, mới coi trọng chuyện Cửu Tôn quy nguyên như vậy!
Tức thì minh ngộ, khiến Lăng Tiêu Túy không còn lựa chọn nào khác.
Chuyện tới nước này, ngoại trừ tự bạo kiếm tâm, đồng quy vu tận, không còn biện pháp nào khác có thể buộc đối phương nằm lại tại đây!
Kiếm khí gào thét tiến lên, giữa thiên địa xuất hiện một mảnh tiêu sát, Lăng Tiêu Túy đang muốn ngự kiếm bay lên, dùng toạn bộ sinh mệnh, đánh cược một lần, đột nhiên lại sững lại!
Bởi trước mắt, biến cố kinh người đã chợt hiện.
Giữa không trung, Phượng Huyền Ca cầm theo Tử Ngọc tiêu bay qua chục trượng không gian, đột nhiên kêu to một tiếng, toàn thân run rẩy, lập tức phun máu đầy trời.
Tử Ngọc tiêu nắm chặt trong tay, cũng theo đó mà tuột tay rơi xuống!
Sát đó, Phượng Huyền Ca lại hét thảm một tiếng, thân thể càng thêm run rẩy kịch liệt, mái tóc đen nhánh lập tức biến thành hoa râm, lần nữa lại biến thành tuyết trắng, một cái chớp mắt nữa, lại hoàn toàn tróc ra!
Chỉ là hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư để ý tới trạng thái của bản thân nữa, tất cả tâm thần đề ngưng thực nhìn vào sự vật trước mắt, tựa như gặp quỷ.
Trước mặt hắn, chính là ống Tử Ngọc tiêu kia, lúc này đang sừng sững giữa không trung, toàn thân ánh lên màu tím tôn quý, tựa như Thương Khung chi Vương, quân lâm thiên hạ!
Ưu nhã thong dong!
Không thể xâm phạm!
Hơi nghiêng nghiêng, Tử Ngọc tiêu vẫn tản ra tử quang lung linh, bắt đầu chậm rãi rơi xuống.
Một thanh âm, tựa như truyền tới từ thiên ngoại, ưu nhã phiêu miểu, không thể nắm bắt, lộ rõ vẻ bễ nghễ thong dong!
“Thổi cạn nước Cửu trọng thiên, chỉ có trong tay Tử Ngọc tiêu!”

Phượng Huyền Ca không cam lòng nhìn Tử Ngọc tiêu rơi xuống.
Nhưng mà kiếm quang đã đột nhiên lóe lên, Độc Cô Sầu ngự kiếm mà tới, mục tiêu trực chỉ Phượng Huyền Ca.
Phượng Huyền Ca kêu to một tiếng, thân hình hóa lưu quang, lóe lên rồi biến mất.
Chuyện đã đến nước này, hắn hiển nhiên cũng biết không thể làm được, hơn nữa trước đó còn mới cố chịu một kích hợp lực của Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, bị thương không nhẹ, càng thêm dị biến của Tử Ngọc tiêu đánh trọng thương, chiến lực suy giảm, nếu giờ không quyết đoán rời đi, thực sự có nguy cơ trật bánh.
Tốc độ bỏ trốn của hắn dù thực sự nhanh, nhưng lấy ánh mắt của Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy, lại vẫn có thể nhìn thấy, trong nháy mắt này, Phượng Huyền Ca giả đã lại già thêm mấy phần!
Rất có thể, trực tiếp tiêu hao trăm năm thọ nguyên, râu tóc rớt sạch!
Trên mặt cũng xuất hiện đốm đồi mồi chỉ có ở lão nhân, thậm chí toàn thân cũng phát ra khí tức suy bại xế chiều, tay chân cũng khô cạn như chân gà.
Tựa như biến cố vừa rồi, có một lực lượng kỳ dị nào đó, trực tiếp rút đi phân nửa sức sống của hắn!
Mặc dù may mắn rời đi, cũng chỉ có thể giữ được một thân gần đất xa trời!
Nhìn tình huống này, có lẽ đã không thể sống thêm quá ba ngày, hiện cũng chỉ có thể kéo dài hơn tài, giãy dụa mà thôi.
- Đừng đuổi!
Cố Trà Lương tê tâm liệt phế:
- Mau đem tiêu ngọc về Thiên Đường thành, chuyện này nhất định phải làm xong!
Lăng Tiêu Túy không nói hai lời, phóng người bay lên, một tay chộp lấy Tử Ngọc tiêu, trầm giọng nói:
- Ta đi!
Lời còn chưa dứt, đã thấy thân hình hắn lóe lên, một tiếng sấm nổ rền vang, Lăng Tiêu Túy hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng bay về phía Thiên Đường thành!
Ánh tím trên trời càng lúc càng đậm, qua thời gian, chưa từng có dấu hiệu giảm xuống.
Lăng Tiêu Túy dùng tốc độ cao nhất mà phi hành, lấy thế lưu quang mà xông vào mảnh trời tím sậm, tựa như cùng tử khí hòa thành một thể, cả người biến mấy!
Hiển nhiên, Lăng Tiêu Túy biết chuyện này cấp bách, không thể không liều mạng!
Nhìn thấy Lăng Tiêu Túy bay đi, Cố Trà Lương thở ra một hơi, đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi lập tức túa ra, trong nháy mắt liền ướp nhẹp, lẩm bẩm vô lực:
- Chỉ mong còn kịp, hy vọng nhất đinh phải kịp, nhất định phải tới được a!
Độc Cô Sầu hít một hơi, bước tới kéo Cố Trà Lương dậy:
- Hiện tại, có thể nói chuyện gì xảy ra rồi chứ?
Cố Trà Lương thở ra một hơi:
- Thật có lỗi, ta vẫn không thể nói.
Độc Cô Sầu nói:
- Vậy thì quên đi.
- Chúng ta đi mau.
Cố Trà Lương vừa phải trải qua hàng loạt biến cố, cho tới giờ hai chân còn run, run rẩy nói:
- Ngươi cõng ta, chúng ta cũng phải nhanh chóng về Thiên Đường thành, có lẽ còn kịp thu được một cái đuôi!
Độc Cô Sầu nói:
- Được! Đi thôi!
Thực sự không nói nhảm thêm một lời, trực tiếp cõng Cố Trà Lương lên, chạy nhanh về Thiên Đường thành.
- Độc Cô, tính tình ngươi mặt dù hơi khó ngửi, nhưng xác thực không tệ.
- Thật sao, cảm ơn đã khen ngợi.
Trầm mặc.
Một hồi lâu sau, Cố Trà Lương nói:
- Độc Cô, vì chuyện hôm nay, ta tặng ngươi một câu.
Độc Cô Sầu lạnh nhạt:
- Đây là chuyện ta nên làm, ngươi không nợ gì ta cả.
Cố Trà Lương mỉm cười:
- Độc Cô, ta đã xem qua số mệnh của ngươi, trước mặt ngươi có một hồi tai ách phải chết, nhưng chỉ cần vượt qua, đường tương lai của ngươi sẽ rộng mở!
Đối với lời phê của Cố Trà Lương, Độc Cô Sầu không dám lơ đãng:
- Hả? Hẳn phải chết? Xin hỏi làm thế nào hóa giải? Nếu đã là hắn phải chết, chị sợ cũng không thể tùy tiện hóa tiêu đi!
- Thế thì cũng chưa chắc, chỉ cần tìm đúng người, vậy cái hẳn phải chết cũng có thể không chết, nhưng mà nhìn khắp thiên hạ, chỉ có một người có thể thay ngươi hóa giải tử kiếp này!
Cố Trà Lương trầm giọng nói:
- Chỉ cần ngươi đi theo người này, chẳng những có thể thoát tử kiếm, mà hy vọng gặp lại thê tử của ngươi, cũng có thể hoàn thành trên thân người này!
Chi!
Thân hình đang lao nhanh như tên bắn của Độc Cô Sầu, đột nhiên sững lại, đế giày trực tiếp vạch hai vết sâu trên đất, vong tình nói:
- Ngươi nói cái gì?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.