Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu Túy thở dài.
Chuyện này, thực sự khiến hai đại cao thủ đau đầu tới cực điểm.
Giày vò bao lần… cũng không phát hiện được điều gì.
Chỉ có thể xác định là đối phương có mục đích khác!
Nhưng đến cùng là có mục đích gì?
Lại hoàn toàn không có nửa điểm đầu mối, hết thảy, đều không hề giống với Tứ Quý lâu mà bọn hắn từng tiếp xúc.
Lăng Tiêu Túy cảm thán, sau đó lại truyền âm:
- Chờ qua mấy ngày hồi phục… hai chúng ta sẽ để lại một người ở lại, còn một người khác sẽ ẩn thân vào do thám, hiện tại nếu cứ để địch tối ta sáng thể thì quá bị động, nhất định phải nghĩ cách thay đổi.
Độc Cô Sầu không nói chuyện, chỉ chậm rãi gật đầu.
Lăng Tiêu Túy nói:
- Tứ Quý lâu bố trí như vậy, hoàn toàn không có đạo lý gì cả, nhưng trong hoàn toàn không có đạo lý, lại ẩn chứa mực đích cực kỳ đáng sợ! Điểm này, chỉ sợ còn liên lụy tới vấn đề lớn hơn nữa…
Độc Cô Sầu chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt bắn ra sát khí sắc bén, nói từng chữ:
- Bất kể là mục đích gì, ta sẽ không để bọn hắn thành công!

So với đám người Lăng Tiêu Túy đang thêm thảm rên riết, tùy thời đều có thể ô hô ai tai. Ngọc Đường hiện tại lại thái bình vô lo, loạn trong giặc ngoài đều đã trừ sạch.
Binh quan bốn phương binh cười mã tráng, sĩ khí dâng cao, không ngừng tập luyện. Phương Kình Thiên thì như được hồi sinh, tinh thuần tươi sáng, thoái thai hoán cốt, sức sống tràn trề, ngày ngày tọa trấn Quân bộ, không nói không động cũng có thể trấn an lòng người.
Hai vị Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm vốn đã tinh thần thịnh vượng, tố chất cực gian, nhưng chung quy cũng có tuổi, không thể tiếp tục cậy mạnh, nhưng sau khi được Vân Dương trợ giúp, mặc dù tuổi tác vẫn như cũ, thế nhưng thân thể lại như trở về thời trẻ, tinh lực dồi dào, kích động đuổi hai tên thống soái ngoài biên trở về, để hai lão gia hỏa bọn hắn mở lại mùa xuân thứ hai, viến truyền kỳ chiến sử mới.
Thế nhưng với việc này, từ bản thân Ngọc Đường Hoàng đế Bệ hạ cho đến quân chính song phương đều im lặng, thật lâu không biết nói gì.
Hai lão già này lại lên cơn nữa hả?
Hai người các ngươi biết các ngươi đang nói gì không? Muốn làm gì?
Hai người các ngươi tự thấy mình có năng lực như thế, sao không lật con mẹ nó trời luôn đi?!
Hiện tại, bắc có Thiết Tranh, nam có Lãnh Sơn, đồng có Phó Báo Quốc, tây có Vương Vân Chú, mỗi người đều là tướng soái bách chiến! Ngay cả đám phó soái như Tôn Tử Hổ cũng có thể tự mình đảm đương một phía.
Thậm chí mấy tên thủ hạ của mấy người, đều là bách chiến dũng sĩ, là tinh binh cường tướng.
Mà bọn hắn càng là tinh binh cường tướng, thì lại càng có cá tính riêng, không dễ quan, bọn hắn chỉ hết lòng tuân theo thượng quan của mình, lấy ví dụ ở phía tây, Tôn Tử Hổ sẽ chỉ nghe lệnh Vương Vân Chú, nếu Lãnh Đao Ngâm cùng Vương Vân Chú cùng hạ một mệnh lệnh, chín thành chín là Tôn Tử Hổ sẽ chọn đi theo Vương Vân Chú.
Nhưng nói đi lại nói lại, nếu như hai lão đầu này thực muốn ra tiền tuyến, ví như Thu Kiếm Hàn muốn đi Tây tuyến, mà Vương Vân Chú kia lại là môn sinh của lão, đoán chừng cũng sẽ không nói nửa câu, thậm chí còn khóc lóc hô gào mời người mau tới!
Tương tự, nếu Lãnh Đao Ngâm đi nam tuyến, cũng sẽ không vấn đề gì, nguyên nhân ở đây càng thêm trực tiếp. Đại soái đương nhiệm phía nam chính là nhi tử của hắn, thân phận tổng soái phương nam của Lãnh Sơn chính là thừa kế của lão tử hắn chứ ai a!
Thế nhưng, vấn đề là hai người đều đã già đến tóc bạc phơ, trước đó còn như gần đất xa trời, nửa chết nửa sống không biết trụ được đến bao lâu, hiện tại lại muốn ra ngoài đùa nghịch, đùa cái gì? Đùa sao?
Kỳ thực nói thật lòng, tuổi của Lãnh Đao Ngâm nhỏ hơn Thu Kiếm Hàn năm sáu tuổi, hắn thực sự muốn tiến về nam tuyến tọa trấn, bởi mấy năm nay thân thể lão Thái úy Phương Kình Thiên không được tốt, khó có nhiều sức mà ứng đối chuyện quân ngũ, cho nên trước đó toàn là Lãnh Đao Ngâm tọa trấn Quân bộ, thực sự nhàn đến ngứa xương.
Tổng soái nam tuyến Lãnh Sơn là chủ soái am hiểu phòng thủ nhất trong bốn chủ soái Ngọc Đường, phong cách phòng thủ thực có thể xưng là thiên hạ vô song, có điều tiến công lại hơi kém một chút, Ngọc Đường hiện tại, nội ưu đã diệt, càng thành công phá thế cục tứ phương vây kín, giờ chỉ phòng thủ không e là sẽ để lãng phí thời gian, cho nên để Lãnh Đao Ngâm về nam tuyến, chính là có thể đề bù khuyết điểm công kích chưa đủ ở đây!
Nhưng dự định của Thu Kiếm Hàn lại chỉ là tránh Hoàng đế Bệ hạ truy vấn.
Hiện tại ngày nào Hoàng đế Bệ hạ cũng muốn lưu lão lại hỏi: Vân Tôn nói thế nào?
Có liên hệ được với Vân Tôn không?
Đến cùng ai là Vân Tôn?
Thu Kiếm Hàn thực khổ không thể tả, khở tư đối sách, linh cơ khẽ động…
Ta không thể chơi với ngươi, chẳng lẽ ta còn không thể trốn?
Ta đi tiền tuyến, tránh ngươi xa xa là được rồi?
Vừa hay đi Tây tuyến, thăm tiểu tử Vương Vân Chú kia một chút, xem tinh binh mà hắn khoác lác đến cùng cao minh thế nào, có phát duy được phong thái y bát của lão tử hay không, nhất là xem bên kia còn có hạt giống nào tốt hay không, hiện trong tay lão còn có tuyệt thế binh pháp cần truyền a!
Nhưng ý nghĩ dù có mỹ diệu đến đâu, nhưng tiền tuyến dễ đi vậy sao?
Hoàng đế Bệ hạ kiên quyết không đồng ý: Ngươi muốn đi tiền tuyến? Muốn được đồ tử đồ tôn chiêu đãi ton hót, muốn làm thổ Hoàng đế, lão tiểu tử ngươi bề ngoài xấu xa, nghĩ lại rất đẹp! Nhất định phải ở lại kinh thanh, tra được Vân Tôn cho ta rồi nói sau!
Thu Kiếm Hàn xuất tận tuyệt kỹ, cũng có mà thoát thân, thế là phì phò nói một câu:
- Nếu ta không thể đi, vậy… Lãnh Đao Ngâm cũng không thể đi, bằng không, lão phu thấy bất công…
Hoàng đế Bệ hạ như được gãi đúng chỗ ngữa, chỉ mũi lão Thu rống lên:
- Hai lão hỗn đản các ngươi không ai được đi! Các ngươi lớn tuổi rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện, Trẫm không ngăn được nước mắt của người nhà các ngươi!
Nói thật, lần trước Thu Kiếm Hàn gặp nạn, khiến Hoàng đế Bệ hạ đau lòng muốn điên..
Thế là Lãnh Đao Ngâm cũng bị bắt ở nhà.
Lãnh Đao Ngâm biết việc này, tức đến muốn phun máu, lập tức đi tìm Thu Kiếm Hàn đánh nhau, mà Thu Kiếm Hàn lại tránh không gặp, một lòng tìm học sinh cho Ngô Ảnh. Một mặt là biết bản thân đuối lý, mặc khác, chuyện này đã được mấy người đại lão bọn hắn liệt vào hàng đại cơ mật, cũng là việc cấp bách, cho nên chỉ có thể tự làm!
Độ cơ mật trong đó ẩn ẩn còn bao trùm trên cả việc Cửu Tôn!
Ừm, ở Ngọc Đường, Cửu Tôn đương nhiên là tồn tại không thể thay đến, nhưng mà truyền thuyết về Cửu Tôn thực sự đã quá cao, cao không thể chạm.
Mà truyền nhân của Ngô Ảnh lại là chuyện có thể tự làm, mấy người cẩn thận nghiên cứu những việc mà Ngô Ảnh từng làm trước đó, mấy người càng thêm xác định tài năng kinh thiên động địa của Ngô Ảnh, nếu như có thể đi theo hắn học hỏi, tuyệt đối không lo không học được gì.
Mấy vị đại lão đều là lão tinh ranh, đều có thể hiểu đây là cơ hội cực tốt.
Mấy người đều muốn mượn nhân duyên này, chọn ra mấy hạt mầm tốt trong gia tộc mà cho đi theo Ngô Ảnh.
Nhưng liên tục đưa qua mấy đám, lại bị Ngô Ảnh trả về toàn bộ:
- Không phù hợp yêu cầu!
Mắt thấy thanh niên tài tuấn trong gia tộc bị đào thải từng người, mấy vị đại lão đều có chút tức bụng. Mấy người này trong nhà chúng ta đều siêu quần bạt tụy, tinh anh xuất chúng như thế mà ngươi còn không thỏa mãn? Còn muốn thế nào nữa mới vừa lòng?
Trước trước sau sau tuyển mấy ngày, Ngô Ảnh cũng chỉ chọn được một người bên chỗ Thu gia, người này lại còn chỉ là đệ tử chi mạch Thu gia, không phải dòng chính, mặt khác bình thường cũng không được coi trọng.
Lãnh Đao Ngâm thấy thế mà oán giận, nộ khí trùng thiên, suýt nữa liền muốn hạ truyền thư, gọi đại nhi tử đang tọa trấn phương nam Lãnh Sơn về tham gia tuyển bạt!
Mà tiếp đó, trong một lần tuyển bạt, nhi tử của Hình bộ thượng thư Ngô Liệt lại thình lình được tuyển trúng!
Kết quả này, khiến người biết việc đều được mở rộng tầm mắt, hô to không thể tưởng nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.