Lăng Tiêu Túy thở dài.
Chuyện này, thực sự khiến hai đại cao thủ đau đầu tới cực điểm.
Giày vò bao lần… cũng không phát hiện được điều gì.
Chỉ có thể xác định là đối phương có mục đích khác!
Nhưng đến cùng là có mục đích gì?
Lại hoàn toàn không có nửa điểm đầu mối, hết thảy, đều không hề giống với Tứ Quý lâu mà bọn hắn từng tiếp xúc.
Lăng Tiêu Túy cảm thán, sau đó lại truyền âm:
- Chờ qua mấy ngày hồi phục… hai chúng ta sẽ để lại một người ở lại, còn một người khác sẽ ẩn thân vào do thám, hiện tại nếu cứ để địch tối ta sáng thể thì quá bị động, nhất định phải nghĩ cách thay đổi.
Độc Cô Sầu không nói chuyện, chỉ chậm rãi gật đầu.
Lăng Tiêu Túy nói:
- Tứ Quý lâu bố trí như vậy, hoàn toàn không có đạo lý gì cả, nhưng trong hoàn toàn không có đạo lý, lại ẩn chứa mực đích cực kỳ đáng sợ! Điểm này, chỉ sợ còn liên lụy tới vấn đề lớn hơn nữa…
Độc Cô Sầu chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt bắn ra sát khí sắc bén, nói từng chữ:
- Bất kể là mục đích gì, ta sẽ không để bọn hắn thành công!
…
So với đám người Lăng Tiêu Túy đang thêm thảm rên riết, tùy thời đều có thể ô hô ai tai. Ngọc Đường hiện tại lại thái bình vô lo, loạn trong giặc ngoài đều đã trừ sạch.
Binh quan bốn phương binh cười mã tráng, sĩ khí dâng cao, không ngừng tập luyện. Phương Kình Thiên thì như được hồi sinh, tinh thuần tươi sáng, thoái thai hoán cốt, sức sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212855/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.