Chương trước
Chương sau
Hai người thở dốc hồng hộc, một đường phi nhanh, vừa đi vừa điều động Huyền khí tiêu trừ mùi hương trên cơ thể… hai người đều biết, dù tốc độ hiện tại có chậm hơn một ít, thì chung quy vẫn chạy trước một bước, chỉ cần né tránh được, vẫn có hy vọng thoát khỏi truy binh.
Mà vấn đề trí mạng hiện tại, chính là khí tức trên người bọn hắn có thể sẽ để lộ vị trí của bọn hắn.
Không tiêu trừ khí tức này, như vậy hôm nay khó thoát khỏi tử cục.
Thật lâu sau… không biết là trùng hợp hay là không may, là ngẫu nhiên hay là cố ý, hai người vừa đến bên một vách núi, không do dự ôm người nhảy xuống.
Điều này thực là ngoài ý muốn, nhưng bọn hắn cũng chẳng nghĩ gì nổi nữa cả?!
Lúc đang rơi, hai người cùng thầm nghĩ, một cỗ cảm giác không biết nên khóc hay nên cười dâng lên.
Mẹ nó, lão tử là ai?
Đến cùng là đệ nhất cao thủ được người đời theo đuổi, hay là một tên tiểu tử mới bước vào giang hồ? trong bốn ngày ngắn ngủi, bị người đuổi ép nhảy núi hai lần…
Không phải trong tiểu thuyết thường nói vách núi là thời cơ hay sao, nói vậy phải chăng cũng thích hợp với tình huống của ta hiện giờ!
Duy nhất khác biệt với lần trước, nhân thủ của Tứ Quý lâu lần này cũng không rút về, mà triển khai lùng bắt, hiển nhiên là muốn đuổi tận giết tuyệt bốn người.
Phía dưới, Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nhiều lần tản thần thức, phí bao tâm sức, cuối cùng tìm được một chỗ bí mật, sau đó Lăng Tiêu Túy kéo theo một cái chân gãy, bố trí Mê Huyễn trận, liên tiếp bố trí ba cái Mê Huyễn trận, sau đó mới kéo Phượng Huyền Ca cùng Cố Trà Lương đến, tìm một nơi càng thêm hẻo lánh bí ẩn, trực tiếp đào hang trên mặt đất, nhấc cả một mảnh đất lên, bốn người trốn vào trong, sau đó lại lấp đất trở lại chỗ cũ.
Bốn người vừa vào hang không được một lát, đã lại nghe được tiếng sưu sư xé gió liên tiếp vang lên, hiển nhiên là truy binh đuổi tới.

- địa thế nơi này có vấn đề!
- có trận pháo.
- phá trận!
- không có ai cả!
- … hóa ra là muốn lừa người, cố ý bày nghi trận. tiếp tục tìm kiếm!
- nơi này cũng có trận pháp.
- phá!
- trong trận không có ai… vẫn là nghi trận?
- đây đã là Huyễn trận thứ ba a?
- vâng.
- đệ nhất cao thủ thực không hổ là đệ nhất cao thủ, trước trước sau sau bày tới ba cái Mê Huyễn trận, trì hoãn chúng ta cả nửa canh giờ, lấy tốc độ của bọn hắn, đoán chừng đã không thể đuổi kịp nữa.
- trở về.
- các huynh đệ tập kết, nghe Lão đại chỉ huy.
- lần này, tuyệt không thể để hai người bọn hắn chạy mấy, chờ đuổi được bọn hắn, xem lão tử làm chết bọn hắn thế nào.

Hai người Lăng Tiêu Túy đang lẳng lặng nằm bên dưới, ngay cả hô hấp cũng đã tạm dùng, thường cách một thời gian mới thoáng đổi hơi.
Lăng Tiêu Túy vẫn cõng Cố Trà Lương trên lưng, liên tục quán thân Huyền khí, kéo dài sinh cơ cho Thiên Vấn tiên sinh. Mà bên kia, Độc Cô Sầu cũng làm tương tự.
Cho dù đã nhận thấy bên ngoài không còn động tĩnh, hai người vẫn không hề động, mà lần không động này, kéo dài ròng rã một ngày một đêm, hai người mới cẩn thận leo ra.
- không thể tiếp tục như vậy được, chúng ta nhất định phải tìm một chỗ an toàn để cứu chữa, hai người bọn hắn không thể kiên trì được lâu đâu.

Lại qua một ngày, Cố Trà Lương mới dần tỉnh lại, hé nhẹ hai mắt, đã thấy trước mắt có hai cái mặt lù lù, nhìn thấy hắn mở mắt, trên hai cái mặt kia tràn đầy vẻ tươi cười.
- ai…
Cố Trà Lương liếc mắt, còn không tự mình vận công điều tức đã bắt đầu phàn nàn:
- ta đã nói gì? Là có họa sát thân a? các ngươi lại không nghe, kết quả thì sao nào?
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu khẽ ho khan, ý muốn mượn tiếng ho che giấu vẻ lúng túng, thế nhưng lại không hề dậy nổi tác dụng.
- Phượng Huyền Ca đâu?
Cố Trà Lương lập tức đổi điểm chú ý.
Hiện bốn người đều rơi vào trạng thái thực lực duệ diệt, phải tranh thủ giải quyết nhân tố không ổn định mới là đúng đắn!
Vậy, Phượng Huyền Ca kia có phải là nội gián hay không?
Nếu như đúng là vậy, vậy giờ hẳn là lúc đối phương hành động mới phải a?
Hơn nữa, lấy tình huống trước mắt của ba người, sao có thể thoát được âm mưu tính toán của đối phương?
- tình huống của Phượng Huyền Ca rất kém, còn không bằng tình trạng của ngươi…
Độc Cô Sầu sạm mặt lại:
- giờ tốt xấu gì thì ngươi cũng đã khôi phục tri giác, có thể tự hành vận công liệu phục, mà hắn giờ lại chỉ có thể thở hắt từng hơi, còn chút hơi ấm, những chỗ khác… không khác người chết là bao…
- tại sao có thể như vậy!
Cố Trà Lương nghe vậy mà kinh ngạc, mãnh mẽ muốn ngẩng đầu ngồi dậy, lại không nghĩ tới, vừa động một cái đã động tới vết thương, trong chốc lát, tựa như có tám trăm con ngựa cùng chạy qua người, lập tức rên rỉ:
- ôi… con mẹ nó… đau.
- ngươi tạm nghỉ trước đi, giờ khẳng định là không thể đi được rồi.
Lăng Tiêu Túy thở dài:
- thương tích của mấy người chúng ta, đoán chừng ít nhất cũng phải mất nửa tháng tu dưỡng thì may mới khỏi hẳn… trong nửa tháng này, quyết không thể vọng động, ra ngoài chính là một chữ “Chết”!
Cố Trà Lương liếc mắt:
- ta đã sớm nói có họa sát thân, cũng đã nói có nguy cơ bị vây khốn, các ngươi lại không tin? Hiện tại đã lãnh hậu quả rồi thấy chưa?
Lão gia hỏa nào đó vừa chiếm lý liền không tha người, liên tiếp lải nhải phàn nàn.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu tự biết đuối lý, không thể phản bác, đành dứt khoát không thèm để ý tới hắn.
Thật lâu sau, Lăng Tiêu Túy cưỡng ép cho Cố Trà Lương uống một bát thuốc, sau đó lại huy chưởng bổ thẳng vào cái ót, kết thúc cái miệng líu lo không ngừng của con hàng này, để hắn ngủ mê man, gia hỏa này đã khôi phục đủ bản năng phòng vệ, giờ hôn mê cũng có thể tự vận hành khôi phục.
- chuyện này, có gì đó quái lạ, thực sự có rất nhiều chỗ khiến ta không thể hiểu được.
Lăng Tiêu Túy nhìn hai gia hỏa hôn mê bất tỉnh, nói với Độc Cô Sầu.
Độc Cô Sầu cũng vò đầu bứt tai:
- đúng vậy, quả thực rất cổ quái.
Hai người đều nhíu mày.
Lần này mạo hiểm xuất kích, mặc dù trúng phục kích trọng thương, nhưng lại thành công loại bỏ hiềm nghi cho cả Cố Trà Lương cùng Phượng Huyền Ca.
Ban đầu, Cố Trà Lương là hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng cũng chính nhờ hắn liều mạng trở mặt, đưa ra biện pháp an toàn thì hai người mới có thể sống đến hiện giờ, có thể nói hắn chính là điều kiện tiên quyết bảo toàn chút tàn mệnh cho đám người.
Về phần ơhc… thương thế của đối phương thực sự quá nặng, nặng đến mức giờ còn chưa biết sống chết ra sao, nếu là gian tế, Phượng Huyền Ca có thể liều mạng vậy sao?
Nhưng tại sao Tứ Quý lâu lại có thể liệu trước thiên cơ, bố trí nhiều thuốc nổ như thế? Chẳng lẽ là đã sớm có chuẩn bị, chỉ đợi khi bị đại năng giả đột kích? Nhưng vụ nổ này, cũng thực đúng là đủ độc ác mà!
Hai người nhìn nhau, vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, lại cũng đồng thời cảm thấy quỷ dị, khó mà nghĩ rõ.
- Độc Cô, ngươi có thấy lần này chúng ta vẫn trốn rất dễ dàng hay không? Lần trước còn phải chiến đấu một phen, lần này lại trực tiếp không cả cần đối mặt.
Lăng Tiêu Túy truyền âm.
Độc Cô Sầu cũng chậm rãi gật đầu:
- ta cũng đang nghĩ chuyện này. Theo tình thế vừa rồi, nếu Tứ Quý lâu thực đã liệu trước tiên cơ, sớm bố cục nhằm vào chúng ta, hoàn toàn có thể dùng vụ nổ này mà mai táng chúng ta tại chỗ. Nhưng bọn hắn lại an bài nhân thủ ở quá xa, cho chúng ta quá nhiều thời gian phản ứng…
- điểm này, thực sự không bình thường.
Lăng Tiêu Túy gật đầu:
- với trí tuệ của Niên tiên sinh, nếu đã tính được chuyện hai chúng ta sẽ đến tập kích, nhất định sẽ không để sơ sót như vậy… cho nên có thể nói, trong này tất phải có nguyên nhân, mục đích khác.
Độc Cô Sầu sạm mặt lại:
- bị động nhất của chúng ta là không biết đến cùng đối phương có mục đích gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.