Bảo Nhi mê mang khó hiểu:
- Phải học nhiều như thế, há không phải sẽ mệt chết a?
Vân Dương không nhịn được mà cười:
- Muốn làm thượng vị giả, đương nhiên phải biết hơn người thường, đương nhiên đến lúc đó, ngươi chỉ cần làm đến nhất định là được.
Bảo Nhi nói:
- Lúc nào? Làm đến mức nào?!
Vân Dương mỉm cười, một lúc lâu sau, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thực, thiên hạ là một nhà. Ngươi muốn để người một nhà không phải chịu bắt nạt, ăn no mặc ấm, từ đây không còn khổ, như vậy chỉ cần học một môn. Mà… ngươi muốn thiên hạ nhà nhà no ấm, cũng chỉ cần học một môn.
Bảo Nhi cái hiểu cái không, mê hoặc mở to hai mắt.
Hai vị tiên sinh cũng chăm chú lắng nghe.
Nhưng nghe đến Vân Dương nói câu này, lại đột nhiên khẽ biến sắc.
Đạo lý mà Vân Dương nói, hai người biết, thế nhưng có mấy lời, bọn hắn lại không dám nói.
Chỉ lầm bẩm thì thầm: “Chỉ cần học một môn, chỉ cần học một môn… chỉ cần học một môn.”
Như có điều suy nghĩ.
Ánh mắt nhìn Vân Dương, cũng không nhịn được mà có chút khác thường.
Tuổi Bảo Nhi còn quá nhỏ, chuyện dính vào quyền mưu, Vân Dương đã sớm cấm chỉ. Nhưng lúc này, Vân Dương lại đem từng hạt giống gieo vào trong lòng Bảo Nhi, mọc rễ nảy mầm.
Có mấy lời, bọn hắn không dám nói, hoặc là nói không rõ. Nhưng Vân Dương chỉ nói một câu, liền chỉ điểm mấu chốt. Có điều, điều kiện đầu tiên lại là… người hiểu rõ thì sẽ hiểu, người không hiểu thì sẽ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212847/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.