Vân Tiêu Dao nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Quả thực, hiện tại đã không ai có thể ngăn nổi Vân Dương, chí ít là Ngọc Đường không có ai có thể ngăn cản, vô luận là bản thân Vân Tiêu Dao hắn, hay là Ngọc Đường Hoàng đế Ngọc Phái Tranh!
Chỉ cần chuyện Vân Dương muốn làm, cho dù là cả Ngọc Đường cùng nhau ngăn cản, Vân Dương cũng nhất định có thể làm được.
Đã đến mức này!
- Chuyện nên làm, ta đều đã làm.
Vân Dương nói:
- Chuyện sau đó, hết thảy chờ nó tự nở hoa kết trái.
Vân Tiêu Dao nói:
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, nếu như Bảo Nhi không có năng lực, không gánh nổi kỳ vọng của ngươi thì sao? Vô luận có dạy bảo thế nào, cũng không thể dạy hắn trưởng thành thành vẻ mà chúng ta hy vọng, như vậy thì phải làm sao?
Vân Dương nói:
- Không làm sao cả, bất kể là hắn bại gia phá hại thế nào, chỉ cần là giang sơn mà Cửu Tôn tân tân khổ khổ đánh xuống, đều không phá trong tay người ngoài là được.
Hắn nhe răng cười một tiếng:
- Chỉ cần vậy là đủ rồi.
Hắn cười ha ha một tiếng:
- Người lớn giành giang sơn, không phải là để lại cho hậu nhân sao? Nếu hậu nhân không chịu thua kém, tự nhiên có thể giữ vững, càng thêm phát triển. Nhưng nếu hắn không giữ được, để mất trong tay mình, không phải là chuyện đương nhiên sao?
Vân Dương cười vui vẻ:
- Cha hắn, thúc hắn giành giang sơn, há có thể tiện nghi cho người khác? Khi người tranh thiên hạ, giành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212846/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.