Hận Biệt Ly nói xong, nhìn thoáng qua Vân Dương.
Vân Dương khẽ cười khổ:
- Hận đại lâu chủ, một phen này của ngươi cũng thực không dễ giúp ta, rõ ràng là muốn ném ta lên lò nướng mà!
Hận Biệt Ly thản nhiên nói:
- Nếu có thể lựa chọn, ta cũng không muốn ném củ khoai lang nóng này cho công tử, nhưng lúc này, để duy trì công bằng, lại có thể để Hận mỗ tin tưởng, cũng chỉ có mình công tử, ngoài ra không còn người nào.
Vân Dương nói:
- Hận lâu chủ, ngươi cho rằng, ta hoàn toàn không hứng thú với bảo đồ này? Chỉ bởi vì vừa rồi Vân mỗ ba hoa một hồi, chẳng lẽ ta ngươi không nghĩ tới, ta sẽ thuận thế chiếm làm của riêng sao?
Hận Biệt Ly cười khổ một tiếng:
- Đây là Thiên Đường thành, nếu Vân công tử thực tâm muốn chiếm bảo đồ, tin rằng tuyệt sẽ không có bất cứ phong thanh nào truyền được ra ngoài.
- Nếu tin tức truyền ra ngoài, còn trải rộng đến thế, đưa tới phân tranh lớn như thế, như vậy chứng tỏ công tử không hứng thú với nó, lời vừa rồi, cũng tuyệt không phải ba hoa chích chòe, quyết là lời thật lòng của công tử, không chút khoa trương giả bộ!
Lời Hận Biệt Ly nói, mang theo lượng tin tức cực lớn, tin rằng người nào thông minh một chút, có chút âm mưu một chút, suy nghĩ một hai vòng, là có thể hoàn toàn hiểu được.
Vân Dương cười khổ:
- Nói như thế, hẳn là ta nên cảm tạ Hận lâu chủ tín nhiệm a.
Hận Biệt Ly cười thảm một tiếng, buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212838/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.