Chương trước
Chương sau
Lý tướng quân tràn đầy ngượng nghịu:
- Tiểu tướng cũng chỉ phụng mệnh làm việc, thế tử tội gì phải làm khó tiểu tướng.
Vân Dương lớn tiếng nói:
- Phụng mệnh? Ngươi là binh tướng của ai? Nên lấy gì làm điều kiện trước tiên? Thái tử cân nhắc không chu toàn, làm việc không ổn mà ngươi vẫn khư khư chấp hành theo?! Nếu thực sự đòi lấy bảo đồ, đừng nói Thiên Đường thành sẽ lập tức biến thành mục tiêu công kích của cả thiên hạ, mà còn mang danh bội bạc? Ngươi lấy gì mà bù đắp, đến lúc đó, sẽ có bao nhiêu huynh đệ sẽ bởi hai tấm bảo đồ này mà ngã xuống?
- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, cái gọi là bảo đồ da rồng, thực tế chỉ là một cái siêu cấp đại phiền toái?!
Vân Dương nói:
- Giữ lại chỉ tổ rước thêm phiền não, nó chính là nguồn gốc tai họa!
Lý tướng quân nói:
- Nhưng...
- Đừng nói nhưng nhị gì hết, chỗ Thái tử, ta sẽ tự qua giải thích, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi!
Vân Dương vung tay lên, cứ thế quyết định.
Lý tướng quân cùng mấy tên tướng lĩnh khác thảo luận một hồi, rốt cục ngẩng đầu:
- Nếu Vân công tử đã nói như vậy, vậy có thể thả bọn hắn, bảo đồ kia cũng không cần, nhưng bảo đồ cũng không thể để lại trên người đám sát thủ như Hận Biệt Ly được!
Vân Dương nghe vậy sững sờ:
- Ta đã nói rồi, chuyện giang hồ là chuyện của giang hồ, đồ của giang hồ cũng thuộc về giang hồ, người lấy được cũng là hữu duyên, cần gì phức tạp như thế?
Lý tướng quân nói:
- Vân thế tử, ngày có thực lực cao thâm thiên tư trác tuyệt, không sợ bọn hắn, nhưng chúng ta sợ a, sau trận chiến ngày hôm nay, lực lượng cuối cùng của đám sát thủ cũng chết trong tay ta, nếu bọn hắn đạt được bảo đồ, đến lúc đó...
Câu nói này vừa ra, người người đều thầm hiểu.
Nếu đám người Hận Biệt Ly đạt được bảo đồ, sau đó quay lại trả thù, Thái tử Ngọc Đường nhất định sẽ đứng mũi chịu sào, mà đám tướng lĩnh ở đây, cùng với đám Thí Thần Cung thủ cùng đều thuộc hàng ngũ ăn đạn đầu tiên.
Qua ngày hôm nay, lại có mấy người có thể ngăn cản được năm người nào ám sát?
Làm như thế, chẳng khác nào đem đầu mình đặt dưới lưỡi đao của người ta a!
Vân Dương cũng có chút khó giải quyết, do dự không thôi:
- Cái này... Có điều...
Lý tướng quân kiên quyết nói:
- Vân công tử, xin thứ cho mạt tướng vô lễ. Nếu không thể đáp ứng được điều kiện này, vô luận thế nào mạt tướng cũng không dám thả đám người Hận Biệt Ly rời đi, Vân công tử đại lượng uông hàm, nhưng chúng ta không có được khí độ như vậy a.
Vân Dương thở dài, định nói gì đó. Đột nhiên, giữa một rừng thi thể, Hận Biệt Ly đột nhiên hiện thân, ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Vân công tử, không cần nói nữa, ân tình hôm nay của công tử, Hận Biệt Ly ta ghi lòng tạc dạ. Nhưng đến lúc này, mà chúng ta còn không giao bảo đồ ra, xác thực tuyệt không có khả năng rời đi, đây là định số, là số mệnh, chúng ta nhận mệnh!
Trong hai mắt của hắn, ẩn chưa hận ý cực điểm, cắn răng nói:
- Ân của Vân công tử như trời cao biển rộng, nếu Hận Biệt Ly ta còn sống, nhất định sẽ đến báo đáp ngài! Tựa như lời công tử vừa nói, bảo đồ này thực sự là đại phiền toái, miễn cưỡng giữ lại cũng chỉ tăng thêm phiền não, là đầu nguồn tai họa! Bảo đồ này, chúng ta không cần cũng được! Chỉ cần chư vị chịu mở một đường, để chúng ta bình yên rời đi, ta nhất định dùng hai tay dâng bảo đồ.
Hận Biệt Ly nói, lời nói đầy chân thành, hiển nhiên xuất phát từ chân tâm, nhưng là trong đó, lại tuyệt không nhắc một câu nửa chữ tới Thái tử Ngọc Đường, chân ý trong đó, đã quá rõ ràng.
Lời hắn không nói, nhưng người người đều có thể hiểu.
Ân cứu mạng của Vân Dương, sinh thời, nhất định đến báo!
Nhưng thù của Thái tử, sinh thời, nhất định cũng đến báo!
Ân cùng thù, sáng vai cùng đi.
Đây chính là giang hồ!
Ân, nhất định báo. Thù, không chết không thôi!
Hận Biệt Ly đứng lên, thân thể thẳng tắp, quát:
- Hồng Trảm!
Hồng Trảm đứng lên từ một chồng thi thể khác, trên vai phải của hắn, còn cắm một mũi tên, mũi tên xuyên thủng thân thể, trước ngực chỉ còn một đuôi cánh tên, máu tươi vẫn rò rỉ.
- Đại ca.
Hồng Trảm ứng tiếng, khuôn mặt đầy bi phẫn.
Ba tên sát thủ khác, cũng nhao nhao hiện thân theo, tất cả đều trầm mặc, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người.
Hận Biệt Ly khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, vô lực nói:
- Lấy bảo đồ...
- Đại ca!
Hồng Trảm quát to một tiếng, vành mắt lập tức đỏ lên.
Khổ công thiết lập ván cục, tầng tầng tính toán, chính là vì muốn đem bảo đồ bỏ vào trong túi, không nghĩ tới, cuối cùng lại phải chắp tay dâng bảo đồ ra, phần nhục nhã không nỡ này, tuyệt không tránh được.
- Lấy ra!
Hận Biệt Ly hét lớn:
- Với chúng ta, bảo đồ đã không còn là kỳ nộ... Nếu chúng ta chết ở đây, thì dù có được bảo đồ thì thế nào, cuối cùng cũng không phải là thuộc về người khác sao?!
Hồng Trảm cúi đầu, thân thể hùng tráng khẽ run rẩy.
Vị Huyết Đao đường chủ này, thực sự lần đầu thể hiện vẻ mềm yếu như vậy trước bao người.
Hồng Trảm ngẩng đầu nhìn Hận Biệt Ly, cả hai cùng thấy được hận ý như biển từ trong mắt đối phương.
Rõ ràng bố cục như thế, tất cả đều thuận lợi hoàn thành, mắt thấy tương lai sán lạn đã ở trước mắt, nhưng ngay thời khắc cuối cùng này, Thái tử Ngọc Đường đột nhiên xuất thủ chặn ngang một cước, sinh sinh cắt đứt bố cục hoàn mỹ của bọn họ!
Giờ khắc này giao ra hai tấm bảo đồ, có lẽ cả đời này, cũng chưa chắc có cơ hội thấy lại một lần.
Toàn thân hắn khẽ run rẩy, trong lòng sớm đã bài sơn đảo hải.
Hận Biệt Ly cũng khẽ run rẩy, ngữ khí vẫn thê lương thúc giục:
- Huynh đệ... Lấy ra đi...
Ba tên sát thủ đỉnh phong khác dứng bên chăm chú mím chặt môi, nhìn Hận Biệt Ly lại nhìn Hồng Trảm, sao đó nhìn Lý tướng quân đang hoành đao thúc ngựa kia, không chút che giấu vẻ ác hàn trong mắt.
Sát cơ ngập trời, cơ hồ muốn trào ra, ngưng thành thực chất.
Hồng Trảm vuốt ve nhẫn không gian, thương tâm muốn khóc. Khẽ hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, đem bảo đồ lấy ra, nắm chặt trong tay, bỗng vưỡn tay, khàn khàn nói:
- Cầm lấy đi!
Ba chữ này, hắn dùng toàn lực khống chế, nhưng vẫn tràn đầy nghẹn ngào!
Giọng điệu này, khiến đám người khẽ giật mình một cái, thực đúng là chưa bao giờ được nghe thấy, không, rất có thể là cũng sẽ không bao giờ được nghe lại nữa!
Hồng Trảm là ai?
Vậy mà lại khóc trước mắt bao người... Chuyện thế này, khiến người thấy mà giật mình!
Hận Biệt Ly nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sải bước đi tới, nhận lấy hai tâm bảo đồ từ trong tay Hồng Trảm, khẽ phân biệt một chút, đầu tiên là dùng kiếm hung hăn bổ hai cái, lại dùng lửa thiêu một hồi, chứng minh nó là đồ thật, không chút khoa trương giả bộ, tránh để hiềm nghi, lưu lại họa ngầm.
Hắn trầm thống:
- Bảo đồ ở đây. Hôm nay ta bước đến sơn cùng thủy tận, tình thế bức người, chúng ta không còn gì để nói. Mà ở đây, người có thể khiến ta tín nhiệm, đáng giá kết giao cũng chỉ có mình Vân công tử. Vậy ta liền đưa hai tấm bảo đồ này giao cho Vân công tử, hy vọng công tử chớ phiền, giúp huynh đệ chúng ta một phen!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.