Chương trước
Chương sau
Hai chân đột nhiên bị kéo xuống.
Mà xung quanh, vẫn không thấy bất cứ thứ gì.
Đến lúc này, nếu ba người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đúng sống uổng mấy chục năm trên đời.
- Vân Tôn!
Một người trong đó bi phẫn bạo hống:
- Ra đi! Có giỏi thì đi ra đối mặt với lão tử, dùng ám chiêu ngáng chân sau lưng thì tính là cái gì!
Nhưng, bốn phía thanh không, không nửa điểm động tĩnh, hoàn toàn không có động tĩnh.
Mấy người nhao nhao lớn tiếng quát mắng, chửi tục.
Trong lòng lại đã thầm tuyệt vọng.
Vốn đã hãm trùng vây, lại còn có một Vân Tôn vô hình vô tướng ẩn núp trong bóng tối, tình cảnh này, không cho bọn hắn dù chỉ một tia sinh cơ.
Nhất Điện Tần Quảng Vương cười lạnh:
- Ngươi là cái lông gì, lại còn muốn để Vân Tôn ra đơn đả độc đấu! Ta nói ngươi nghe, làm người đúng là không thể quá tự ti, nhưng ngươi cũng quá tự cao rồi đấy, làm như vậy thì được cái rắm gì cơ chứ?!
- Trong mắt của ta, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ mạnh có hạn mà thôi!
Đao quang kiếm ảnh giăng khắp không trung, bao phủ cả ba người.
Trong bóng tối, Vân Tôn vẫn không ngừng xuất thủ.
Tình thế của ba người ngày càng ác liệt, cản trở vô hình tác động lên mỗi người cũng càng lúc càng lớn, ba người đã hoàn toàn lâm vào cục diện bị động chịu đòn.
Lại là một phát kéo đột ngột, ba người vội vàng ứng phó công kích xung quanh, không còn lực lượng mà ổn định thân hình, kêu thảm một tiếng, thân thể cùng mất cân bằng, rớt xuống như diều đứt dây.
Thập Điện Diêm Quân đều là người từng trải, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, đao kiếm lóe lên, ba cái đầu người tuần tự bay ra.
Mười người cùng thầm than.
Ba người này, mỗi người đều có thực lực không thua gì bọn hắn, có thể nói đều là cao thủ tuyệt đỉnh trên giang hồ, hôm nay lại chết uổng ở đây.
- Làm hại quân binh của ta, làm nhục quân dung của ta, chỉ có một con đường chết!
Vân Tiêu Dao hét lớn một tiếng, âm chấn nửa khu đông thành.
Trong tiếng hô, Thập Điện Diêm Quân đã lại biến mất trên không trung.
Thế nhưng vô số người trên giang hồ lại ghi hết cảnh này vào trong mắt, người người đều cảm thấy chấn kinh!
Triều đình Ngọc Đường, lại có thể xuất động nhiều tuyệt đỉnh cao thủ đến vậy!
Mười mấy người vừa rồi, chỉ sợ mỗi người đều có thực lực lập tông! Hơn nữa còn là siêu cấp đại tông môn, đều là tồn tại đỉnh cấp trên giang hồ!
Ngọc Đường, từ khi nào lại có nhiều cao thủ như vậy?
Biến hóa ngoài ý muốn này, thậm chí còn khiến đại quyết chiến giữa đám liên minh sát thủ cùng đám nhân sĩ giang hồ khẽ đình chỉ một lát.
Bất kể là sát thủ hay người trong giang hồ, đều thầm khen ngợi hành động này của Ngọc Đường.
Ai cũng có thể nghĩ được, đám người kia ẩn giấu như vậy làm gì!
Mục đích rõ ràng chính là bảo đồ da rồng kia!
Mà bất kể là cuối cùng bảo đồ rơi vào tay ai, sự tồn tại của những người này đều là uy hiếp lớn lao!
Mà hiện tại, Ngọc Đường lại dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch những người này, chẳng khác nào tạo thành bảo hộ cực lớn với tất cả mọi người!
- Giết rất hay!
Bất kể là cao thủ giang hồ hay người trong liên minh sát thủ, khi nhìn thấy cảnh này, đều lớn tiếng khen hay, cùng tán thưởng.
Bên kia, đám người Vân Tiêu Dao vẫn chưa rút vội, bắt đầu cẩn thận kiểm tra đối chiếu thân phận từng người, bên cạnh còn có một người đi theo ghi chép.
Vân Tiêu Dao nghiệp minh thân phận từng người, mặt càng thêm lạnh:
- Tất cả nhớ kỹ cho ta, phàm là kẻ nào không theo quy tắc, ám hại tính mệnh tướng sĩ của ta, như vậy không chỉ còn là một người chết chắc, mà sau khi xác minh thân phận, tru kỳ cửu tộc!
Câu nói này, mang theo băng hàn lạnh lẽo nói, lập tức khiến đám người nghe được thầm run.
- Đi!
Vân Tiêu Dao ra lệnh một tiếng, lập tức cùng Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đi về phía trước. Bước ra hơn trăm trượng, đi đến một quầy buôn bán thức ăn. Chuyện bên kia đã sớm truyền khắp, lúc này thấy Vân Tiêu Dao đi tới, trong mắt đám người bên này đột nhiên toát ra thần thái hy vọng.
Chẳng lẽ, bên bọn hắn cũng có gian tế trà trộn?
Không ít binh sĩ bắt đầu nhìn lẫn nhau, thậm chí còn quên luôn cả công việc mua bán trên tay.
Ngươi có phải gian tế hay không?
Ngươi có phải hay không?
Trong số huynh đệ của ta... Còn có ai còn sống?
“Sưu sưu sưu...”
Sáu đạo kim quang cùng nhau hiển hiện, phân ra đánh úp tới sáu người.
Đây là tín hiệu động thủ!
Vô luận là có thể trúng mục tiêu hay không, đều lộ rõ mục tiêu ra ngoài!
Vân Tiêu Dao cùng hai người Phương Mặc Phi cũng tùy theo mà động thủ.
“Hết thảy có ba lăm người giả mạo, trừ bỏ hai tư người đã diệt, hiện tại thêm sáu người, chính là ba mươi. Mặt khác còn năm người nữa!”
Vân Tiêu Dao vừa chiến đấu, vừa thầm tính toán số lượng mà Vân Dương nói với mình, hắn tin tưởng Vân Dương tuyệt không có nhầm lẫn sai sót trong chuyện này. Trên thực tế, cho tới bây giờ, những người mà Vân Dương phi đao vạch ra, đều không có ai là oan uổng.
Cho nên, trước mắt chỉ cần buông tay đại sát một trận, như vậy là được rồi!
Sáu người này đều không phải kẻ hời hợt, nhưng cũng khó mà địch nổi đám người Vân Tiêu Dao cộng thêm cả Vân Dương đứng sau tương trợ, trong chốc lát, toàn bộ đều phải trả nợ đàng hoàng.
Cảnh tượng tương tự tiếp tục diễn ra, ba người Vân Tiêu Dao lại tiến về phía trước, lại có ba người bị chỉ ra.
Lần này chỉ có ba người, nên ba người Vân Tiêu Dao ứng phó cũng càng thêm dễ dàng.
Còn ba người kia, vốn cũng có tâm lý may mắn ẩn núp, bởi vì biết có chạy cũng chạy không nổi. Trong lòng đã sớm thần hối hận vô cùng, sớm biết như vậy, sao còn như thế/
Hơn nữa, còn có thể trêu chọc tai họa cho người nha.
Nhưng, lúc này có hối hận, thì cũng đã không có tác dụng gì. Ba người Vân Tiêu Dao mặt lạnh như tiền, mệnh lệnh đã sơm hạ. Vì muốn giết gà dọa khỉ, bất kể là người nhà ngươi có vô tội hay không, một đao này, tất phải chém xuống!
“Ba mươi ba người.”
Vân Tiêu Dao cẩn thận tính toán, xác định lại số người giả mạo.
“Chỉ còn hai người cuối cùng.”
“Trong hai người cuối cùng này, liệu có người mà Vân Dương muốn tìm hay không?”
Đang suy nghĩ, một đạo kim quang bỗng xuất hiện, trực chỉ một binh sĩ thiết kỵ ngay bên phải Vân Tiêu Dao.
Phương Mặc Phi không chút do dự, lập tức xuất thủ chém sang.
Một kiếm như thiểm điện, sát cơ bắn bốn phía.
Người kia hắc hắc cười lạnh một tiếng, thân thể bỗng vươn ra, một cây đao như thoáng hiện từ hư không:
- Quả nhiên là tìm được lão phu, thôi, nếu thế lão phu cũng chỉ đành sớm xuất thủ, đánh rồi mới biết!
Một khắc mà hắn xuất thủ, một cỗ khí thế cô độc xào xạc, ầm vang chấn không mà lên.
Vân Dương thấy thế, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Khí thế kia, là Âu Dương Tiêu Sắt?!
Cùng lúc đó, một người khác đón gió bay lên, nhanh chóng xông ra ngoài, thân pháp có chút cao minh.
- Chặn giết!
Vân Dương đứng trong hư vô, hô to một tiếng.
Âu Dương Tiêu Sắt, rốt cục ngươi cũng xuất hiện!
Trong lòng Vân Dương thầm hiện lên hình ảnh Lão Độc Cô, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn, cơ mặt cũng run rẩy.
Lão Độc Cô, hôm nay, ngươi xem nhi tử báo thù cho ngươi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.