- Cho nên... Vân Tôn đại nhân, ngài nói xem... Hiện tại ta nên giữ lại cái mệnh tiện này... Hay là dứt khoát chết cho càng sạch sẽ?
Cho đến giờ phút này, thanh âm của Ngô Ảnh vẫn bình tĩnh như nhũ, trong con ngươi hắn càng là một mảnh lạnh lùng.
Hắn thấy Vân Dương chập chạp không trả lời, lại hỏi tới một câu, lập tức lại tự lẩm bẩm:
- Bình tĩnh mà xem xét, nếu ta là ngươi, tuyệt sẽ không để cừu nhân sống sót, tương lai vô tận cũng chính là biến số vô tận, một chút nhân từ nhất thời chính là hối hận cả đời, chỉ có diệt tuyệt họa ngầm, mới là sách lược vẹn toàn.
Vân Dương cười lạnh:
- Nói tới nói lui, ngươi vẫn muốn sống sót, vô luận mục đích của người là gì, thì ngươi vẫn muốn sống sót. Cho nên không tiếc dùng lời lẽ để kích ta?
Ngô Ảnh hờ hững:
- Thế gian này, có ai mà không muốn sống tiếp?
- Không sai!
Vân Dương chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nghiêm nghị nói:
- Ngươi nói không sai! Trên đời này, có ai mà muốn chết?!
Hắn thấp giọng, hung hăng gầm thét:
- Huynh đệ của ta, cho dù là đến thời khắc cuối cùng, có ai là không muốn sống tiếp?
Một câu nói ra, như sấm sét giữa trời quang.
Ngô Ảnh ngốc trệ, như bùn tố mộc điêu.
- Bay năm qua, ngàn vạn anh linh chiến sĩ hy sinh vệ quốc, khi bọn hắn máu vẩy sa trường, mặc dù không oán không hối, nhưng chẳng nhẽ bọn hắn không muốn sống tiếp sao?!
Vân Dương tiến lên một bước, hung hăng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212800/chuong-684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.