Chương trước
Chương sau
- Nha...
Kế Linh Tê chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, thân thể mềm lại lung lay như muốn đổ.
Thượng Quan Linh Tú vội vàng tiến lên đỡ lấy, hai nữ chung một suy nghĩ, chẳng lẽ mình đang nằm mờ, hơn nữa còn là ác mộng?!
Kế Linh Tê còn nghĩ: còn tưởng rằng không thể cái kia cái kia... Thế mà... Tự hắn lại có thể tự sinh... Nhưng, sao lại... Sinh ra mèo?
Thượng Quan Linh Tú lại nghĩ: chẳng lẽ... Thực ra Vân Dương là một con mèo... Thành tinh? Hơn nữa còn là một con mèo cái?
Nếu không, sao có thể sinh ra mèo con? Hơn nữa còn là một lần sinh hai con?!
Hai con mèo kia, nhìn qua liền có thể thấy rõ, hai đứa nó là một đôi song sinh?!
Nhưng...
Điều này thực quá hoang đường a...
Có điều, so với việc hai nữ cảm thấy ngơ ngác, hai nhóc Bạch Bạch lại cũng không có quá nhiều dị trạng, dù sao với nó mà nói, bất kể là Kế Linh Tê hay là Thượng Quan Linh Tú, đều là người quen của chủ nhân. Nhìn thấy hai người xuất hiện ở đây, đương nhiên sẽ không có gì kinh ngạc.
Sau khi trở lại thế giới thực, chúng chỉ kêu meo meo hai tiếng, lập tức lúc lắc cái đuôi, nhảy xuống khỏi người Vân Dương, hai quả cầu nhung trắng mịn lăn từ trên giường xuống.
Thân mật cọ sát lên dùi Thượng Quan Linh Tú cùng Kế Linh Tê, lúc này mới lắc đầu vẫy đuôi chạy ra ngoài.
Không coi ai ra gì.
- Meo meo meo...
Sau vài tiếng kêu vui sướng, Đại Bạch Bạch, Tứ Bạch Bạch, Ngũ Bạch Bạch nhao nhao xuông lại, năm quả cầu nhung tuyết trắng cùng hoan thiên hỷ địa cuốn thành một đoàn.
Lúc này Kế Linh Tê mới vô thức lẩm bẩm:
- Hóa ra là Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch...
Mới tự nói xong, đã đột nhiên kinh hãi:
- Là nhị Bạch Bạch cùng tam Bạch Bạch?!
Thượng Quan Linh Tú càng chóng mặt:
- Cái gì? Bạch Bạch cái gì?
Kỳ thực trước đó Thượng Quan Linh Tú cũng đã từng nhìn thấy mấy nhóc Bạch Bạch, lúc trên đường đến tử u đế quốc còn từng gặp Bạch Bạch, chỉ là chưa từng thấy trạng thái trước mắt của Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch mà thôi, lúc này đại khái là do quá mức xúc động, mạch suy nghĩ bị lệch, mới dẫn đến hiểu lầm xấu hổ trước mắt!
- Hai đứa nó... Không phải là do Vân Dương sinh...
Kế Linh Tê dở khóc dở cười, lấy tay ôm trán:
- Hai đứa nó, thực ra là... Sủng vật của Vân Dương, ngoài hai đứa nó còn mấy đứa nữa, nên không phải là song bào thai a...
Nói như vậy, Thượng Quan Linh Tú cũng lập tức nhận ra, trong lúc nhất thời đỏ hết cả mặt, ho khan hai tiếng, nửa ngày không nói được gì, không có gì để nói.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ túng quẫn khốn khó trên mặt đối phương.
Vừa rồi sao có thể nghĩ vậy a, thế mà coi hai tiểu chút chít này là do Vân Dương sinh... Hắn có thể sinh sao?!
Còn gì mà miêu tịnh, lại còn nghĩ là mèo cái nữa chứ?
Thực sự... Aiz...
- Chỉ có điều, hai tiểu chút chít này chạy lên giường từ lúc nào vậy? Sao chúng ta không phát hiện? Sao lại chui vào quần áo Vân Dương, lại còn ở đó nữa chứ?
Thượng Quan Linh Tú vẫn kinh ngạc hỏi.
- Cái này...
Kế Linh Tê khẽ đảo nhãn châu, hì hì cười nói:
- Vừa rồi Linh Tú tỷ đem hết tinh thần đặt trên người tình lang, chỉ sợ không thấy cái khác.
Thượng Quan Linh Tú đại xấu hổ:
- Tiểu cô nương nhà ngươi lại nói bậy bạ gì vậy, ngươi mới thế đó!
Lúc này Vân Dương vẫn đang tự đắm chìm trong cảnh giới mới, còn chưa thực sự tỉnh lại, Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú chờ mãi tới tận chiều, mới hẹn nhau đi ăn cơm:
- Hay là chúng ta đi ăn trước, ăn xong trở lại hẳn là gia hỏa này cũng sẽ tỉnh.
Trùng hợp, trong khi hai người đang dùng cơm...
Một bóng người xuất hiện trước cửa, Vân Dương đã đổi lại một bộ tử bào sạch sẽ, bộ dạng như quỷ đói đầu thai nói:
- Ai nha, đói chết ta mất, hai người dùng cơm sao không gọi ta một tiếng.
Dưới con mắt trợn mắt hốc mồm của hai người, Vân Dương mới ngồi đã quét sạch bàn đầy đồ ăn, toàn bộ quá trình chỉ mất có mất hơi thở:
- Các ngươi nhìn gì đấy, tranh thủ mang đồ ăn lên đi a.
Vân Dương cảm thấy bản thân đã lần nữa trở thành cái động không đáy, trạng thái đã lâu không gặp lại đã xuất hiện.
Bụng của hắn, lại như biến thành cái động không thể lấp đầy, coi như một con rồng cũng có thể nuốt gọn!
Kết quả là, Vân phủ lại trở nên bận bịu.
May mà đầu bếp của Vân phủ vẫn có một phần là người cũ, ấn tượng với năng lực ăn uống của Vân Dương còn khắc sâu, cũng không đến mức luống cuống tay chân!
Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú trơ mắt nhìn Vân Dương không ngừng ăn hết ba bàn đầy mới dần dừng đũa...
- Vân Dương... Ngươi... Ăn no chưa?
Kế Linh Tê nuốt nước bọt đánh ực, khóe miệng co giật, nhìn mười mấy cái đĩa rỗng trên bàn, đây đã là bàn thứu ba a...
- Ăn no rồi.
Vân Dương có chút xấu hổ, vuốt vuốt bụng, cười khan một tiếng:
- Sai hai người không ăn đi?
Ăn?
Hai nữ co rút cơ miệng, đừng nói là ăn, chúng ta chỉ nhìn đã thấy no, giờ còn muốn nôn ọe...
- Chúng ta không đói bụng.
Hai người cùng nói.
- Vân Dương, thương thế của ngươi đã lành rồi chứ?
Thượng Quan Linh Tú quan tâm hỏi.
- Tốt rồi, tất cả đều tốt.
- Tốt? Tất cả đều tốt? Thực sự tất cả đều tốt chứ?
Thượng Quan Linh Tú vẫn có chút không yên lòng.
- Yên tâm đi, hắn thực sự đã rất tốt.
Kế Linh Tê nghiêng mắt:
- Không chỉ rất tốt, mà tu vi còn tiến bộ rất nhiều. Ngươi nói đúng không, Vân đại công tử, Vân đại cao thủ!
Vân Dương cũng nghiêng mắt:
- Mặc dù không trúng nhưng cũng không xa lắm, đại cao thủ thì không đến mức, thế nhưng... Kế đại tiểu thư, bây giờ ta đã không sợ ngươi nữa.
Kế Linh Tê ưu nhã đứng dậy:
- Ngoài miệng nói không sợ, thân thể thì sao? Ngại gì không động thủ thử một chút.
- Thử thì thử!
Vân Dương cũng đang có ý này.
Mấy ngày nay hắn bị Kế Linh Tê đùa bỡn đến thảm hại, từ đầu đến cuối vẫn bị treo đánh mà không thể phản công, nên giờ nào có thể bỏ lỡ, tu vi của hắn mới tiến nhanh a!
Tuyệt đối có thể thu thập đến khi cô gái nhỏ này phải ngoan ngoãn!
Kế Linh Tê đang muống ra ngoài, lại bị Thượng Quan Linh Tú kéo tay áo:
- Ngươi thử một chút... Ta... Muốn nhìn một chút... Tận mắt xác nhận một chút!
Kế Linh Tê: “...”
Tỷ tỷ, xác nhận thì xác nhận, nhưng ngươi cần gì phải ấp a ấp úng như thế, như là ta gây sự không bằng!
Trên giáo trường nhỏ.
Kế Linh Tê vững vàng đứng đó:
- Tới đi.
Vân Dương cười ha ha, cảm thụ chân nguyên tràn trề không gì sánh nổi trong cơ thể, thầm sớm nắm chắc tất thắng, chắp tay sau lưng, phong phạm tông sư ra vẻ lạnh nhạt nói:
- Linh Tê a, lần này ngươi phải chú ý một chút, ta mới tăng tu vi, sợ là không kịp thu tay sẽ làm ngộ thương ngươi.
Kế Linh Tê hừ một tiếng:
- Một chiêu liền đánh bay ngươi!
- Ha ha ha ha...
Trong tiếng cười, lại thấy thân ảnh tử bào lóe lên, Vân Dương đã lao tới như thiểm điện, chỉ mới lóe lên, như đã xé rách không gian.
Hai cánh tay lóe lên như bạch ngọc, bổ tới Kế Linh Tê.
Thượng Quan Linh Tú đứng bên trừng mắt nhìn xem, khẩn trương vô hạn.
Lấy thực lực hai người Vân Kế hiện tại, đã sớm vượt qua nhận biết của Thượng Quan Linh Tú, chỉ mới xuất thủ đã vượt qua cực hạn của Thượng Quan Linh Tú, đương nhiên, đây cũng là do hai người còn chưa dùng toàn lực, nếu không Thượng Quan Linh Tú cũng chỉ có thể nhìn thấy hai đoàn quang ảnh mà thôi.
Kế Linh Tê hừ một tiếng, lúc này thực sự có lòng thử một lần, Vân Dương tiến giai, liệu có thể... Giải trừ được hồng quang kia không?
Thân thể lui lại hai bước, đột nhiên hơi ngửa đầu, toàn bộ thân thể giãy về sau.
Cứ như vậy, cánh tay vốn bổ về phía bả vai Kế Linh Tê, chẳng những không được như dự tính ban đầu, mà trực tiếp chuyển thành hướng về hai gò núi nhô cao...
Khục!
Hết lần này tới lần khác, thế tới đã thành, Vân Dương tuyệt không thể ngờ, Kế Linh Tê lại không tránh không né, lấy phương thức quỷ dị này tiếp chiêu, một chưởng không chút khoa trương rơi xuống, đã không kịp thu hồi, Vân Dương khẽ chuyển tâm niệm, trong miệng bi phẫn kêu:
- Ngươi ngươi ngươi... Quá vô sỉ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.