Chương trước
Chương sau
Từ lúc loạn chiến đến nay, đám sát thủ phiền muộn muôn dạng: Đao pháp tinh diệu của Vân Dương, hết thảy chỉ có sáu chiêu, đánh đi đánh lại cũng chỉ có sáu chiêu.
Thế nhưng sáu chiêu này bao hàm công thủ toàn diện, hoàn mỹ đến mức khiến người không thể phá giải.
Chỉ có thể dùng man lực, cưỡng ép phá hủy.
Chỉ là làm như thế, mỗi chiêu đều sẽ có một hai người chịu thụ thương.
Chiến đấu tiếp tục kéo dài, Vân Dương cố nhiên cũng không dễ chịu, hoàn cảnh hiểm ác, bất cứ lúc nào cũng có thể trúng một kích trí mạng.
Thế nhưng đám sát thủ cũng không hơn được bao, kẻ thảm nhất trong đó, trên người đã có tới hơn một trăm ba mươi vết thương!
Mặc dù chỉ là vết thương da thịt, vạch phá lớp da, cơ bản còn không cả chạm đến bắp thịt, nhưng... Đau a!
Diện tích trên một người không nhỏ, nhưng phân bố hơn một trăm ba mươi vết thương, thực sự nghĩ mà sợ!
So với lăng trì róc thịt cũng không khác là bao?!
Mười một người, bao gồm cả tên bị Vân Dương chém đứt tay kia, tất cả đều trơ mắt nhìn Vân Dương, thầm quyết tâm!
Tâm tâm niệm niệm một câu, con mẹ nó sao ngươi không ngã xuống đi!
Ngươi con mẹ nó sao không ngã xuống đi!
Bọn hắn không biết, càng không thể tưởng tượng nổi, Vân Dương không những không ngã xuống, ngược lại khiến bọn hắn kinh ngạc không thôi, trên thực tế, Vân Dương vẫn đang chờ thời phản kích, đến lúc này, đã không sai biệt lắm!
Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, vẫn luôn vận chuyển trong kinh mạch hắn, Huyền khí tuần hoàn như trường giang đại hà, một mực duy trì thế công mạnh mẽ, không tiếc đại giới, nếu không Vân Dương cũng khó mà chèo chống tới lúc này, hoặc sớm đã lựa chọn phá vây mà đi.
Thế nhưng...
Chiến đấu đến một lúc nào đó, đám người áo đen dần không thể tiếp tục duy trì, Vân Dương lại ngạc nhiên phát hiện, bản thân hắn có vẻ như có cơ hội đảo ngược chiến cuộc!
Chỉ cần hắn kiên trì, không ngừng tạo từng vết thương nhỏ trên người đám sát thủ này, từng vết thương nhỏ, tiếp tục kéo dài, hiệu quả sẽ hiện ra!
Lấy cách cục công thủ song phương, vốn là phương tấn công sẽ tiêu hao nhiều lực lượng, hơn nữa còn không ngừng thụ thương.
Mà Vân Dương, lại có thể cảm nhận được, biên độ tấn công của đối thủ đã giảm đi rất nhiều...
Bất luận kẻ nào, trên người thụ thương sẽ khó tránh khỏi mà ý thức tránh động vết thương.
Đây là bản năng!
Điểm này, thậm chí bản thân người thụ thương cũng không phát giác, người thứ ba càng không thể phát hiện.
Thế nhưng, điều mà người khác không chú ý này, lại biến thành cây cỏ cứu mạng cho Vân Dương... Cũng chính là thời cơ nghịch chuyển chiến cuộc!
Ta tiêu hao lớn, nhưng... Ta ít thụ thương.
Thiên Ý đao pháp lại là đao pháp hoàn mỹ tinh diệu nhất trên đời.
Đối phương tiến công với biên độ nhỏ, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn lại càng phát huy công hiệu lớn: Tùy thời hồi khí, nhanh chóng khôi phục!
Cho nên Vân Dương chống qua nửa trận, dần dần chuyển thành thành thạo điêu luyện, thậm chí có thể nhẹ nhõm ứng phó. Chỉ có điều hắn cố ý ra vẻ lung lay sắp đổ, tùy thời đều có thể ngã xuống, mê hoặc đối phương.
Nói cách khác, cái vẻ mồ hôi đầm đìa, thất tha thất thểu cũng chỉ là hắn cố ý làm ra vẻ!
Làm như vậy, khiến đám sát thủ có một cảm giác: Chỉ cần dùng thêm chút sức, con hàng này sẽ bị chúng ta chơi chết!
Nhưng đám sát thủ cứ tăng sức, lại tăng thêm chút sức, lại thêm... Mấy chút sức...
Vân Dương vẫn giữ nguyên bộ dạng lung lay sắp đổ!
Dù thở hồng hộc thế nào, vẫn cứ không ngã xuống!
Chỉ nhìn tình huống, sẽ cảm thấy vạn phần tà môn, nhưng nói trắng ra, lại chỉ là nhân sinh như hý kịch, tất cả nhờ diễn xuất, không có gì là thật, không đáng là gì!
Thời gian tiếp tục trôi, Vân Dương càng thêm nắm chắc, hiện tại hắn có thể bạo khởi, mang theo Thượng Quan Linh Tú phá vây mà đi. Cho dù bên kia có một vị cao thủ nhìn chằm chằm, tùy thời ngăn cản, nhưng Vân Dương cũng không sợ chút nào!
Kỳ thực, chiến cuộc đã nghịch hướng, Vân Dương nắm chắc chiến cuộc, lại sinh ra một ý niệm, chính là không muốn đi.
Thật vất vả mới lừa được đám đối phương, cứ thế mà đi, hắn không phải có lỗi với bọn họ?! Nhất là khi viện binh của hắn lúc nào cũng có thể tới, bất kể là ai tới, Lão Mai, Vân Hầu, hay là thuộc hạ của tứ đại công tử, lại hoặc là người Sâm La đình...
Đều được!
Chỉ cần có người tới, hắn có thể phối hợp với viện binh, còn hắn lại đột nhiên bạo khởi, tuyệt đối có thể lưu lại đại bộ phận đám người trước mắt!
Thậm chí, Vân Dương cũng nghĩ... Mượn cơ hội này, xem Tứ Quý lâu còn có lực lượng nào khác không? Nếu có cao thủ khác tham gia...
Như vậy chẳng phái giúp hắn tiết kiệm công sức mò kim đáy bẻ...
Mà một nguyên nhân khác khiến Vân Dương hắn mưu đồ điên cuồng như vậy còn là: Hắn mới lĩnh ngộ được cảnh giới dự phán thần kỳ kia, nếu không tranh thủ thực chiến thí nghiệm một chút, khó tránh khỏi bất ổn căn cơ. Hắn nhớ rõ, đám Lăng Tiêu Túy chiến đấ, đều có khả năng dự phán này, hơn nữa biểu hiện còn cao minh hơn sở ngộ hiện tại của hắn.
Cơ hội tôi luyện trước mắt như vậy, thực sự cũng không có nhiều, há có thể coi nhẹ.
Thậm chí, lúc này Vân Dương còn rảnh rỗi mơ màng: Nếu còn Lục Lục ở đây, không gian vẫn còn, loại cảm ngộ này e là còn một thời gian nữa mới tới a?
Chiến đấu càng lúc càng gay cấn, mà Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của Vân Dương cũng dần kéo theo dược lực ẩn sâu trong kinh mạch, trong máu thịt thân thể chậm rãi thôi phát, khiến cho hắn nhanh chóng hồi phục...
Dược lực ẩn trong cơ thể, dùng một tần suất chậm rãi khiến người giận sôi mà tan ra, nhưng sau khi chậm chạm tan ra, lại dùng một tư thái như núi kêu biển gầm mang theo năng lượng khổng lồ tràn vào kinh mạch.
Bỗng nhiên cảm nhận được biến hóa trong thân thể, Vân Dương tự nhiên càng không nỡ rời đi, nào có nơi nào phù hợp để tăng thực lực hơn sinh tử thực chiến?
Hiện tại phá vây? Đó mới là phung phí của trời, bỏ lỡ cơ duyên, chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm!
Nhìn thì như đang giãy dụa trong sinh tử, kỳ thực... Hắn lại đang chậm rãi mạnh lên!
Lực lượng trong cơ thể, càng lúc càng mạnh mẽ cường hoành!
Vân Dương có thể cảm nhận rõ ràng, lực lượng khổng lồ trong cơ thể tựa như đang dùng thần kim kiên cố nhất để chế tạo kiếm phôi, lúc này cần có lực lượng mạnh nhất đập nện, mới có thể dần triển lộ phong mang!
Giờ khắc này... Tần suất như vậy, mới chỉ đủ đánh tróc vài miếng rỉ sắt, so với bảo kiếm chân chính, triển lộ thần quang, còn tới mười vạn tám ngàn dặm...
Cho nên, sao có thể dừng trận chiến tại đây?!
Hiện tại hắn còn hy vọng, mấy người đang quan chiến ngoài kia cũng nhảy vô chiến đấu.
Để bão tố, tới càng mạng hơn chút đi!
Ta cần các ngươi đến chơi ta, mau tới đi a!
Mạnh lên!
Mạnh nữa lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.