Chương trước
Chương sau
Người cầm đầu kia hừ một tiếng:
- Mục đích của chúng ta chính là đánh giết Vân Dương, có liên can gì với Thượng Quan Linh Tú? Điểm này, ngươi không rõ sao?
Phụ tá cả giận nói:
- Điểm này, ta còn rõ hơn ngươi, nhưng hiện tại mà chỉ dùng võ lực, chắc chắn không thể trong nhất thời nửa khắc mà bắt được Vân Dương, trong khi chỉ cần đem Thượng Quan Linh Tú ra làm sức ép, thế nào cũng có thể đẩy nhanh tiến độ!
Người cầm đầu kia khẽ thở dài, nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của tên phụ tá, cảm thấy không giải thích một phen là không được.
- Tình thế hiện tại đã rõ, Thượng Quan Linh Tú biết mình chạy không thoát, đồng thời nàng cũng không muốn chạy, bởi nàng biết, một khi nàng động, vô luận có chạy được hay không, đều sẽ khiến Vân Dương chịu ảnh hưởng, cho dù có thể thuận lợi thoát thân, Vân Dương cũng không dám khẳng định nàng có an toàn hay không, từ đó luôn luôn phải lo lắng, đúng không?
- Đúng.
- Nên Thượng Quan Linh Tú sẽ không chạy, Vân Dương phải để nàng ở trong tầm mắt của mình mới an tâm, như vậy để nàng ở lại đây, mới thực sự là nhân tố chủ yếu khiến Vân Dương không rời đi được! Ta nói như vậy, ngươi có rõ không?
Thủ lĩnh tiếc rèn sắt không thành thép:
- Ngươi cho rằng, với tu vi của Vân Dương, hắn thực sự không thể phá vây được sao? Ta dám chắc chắc, nếu hắn muốn thoát đi, tối đa cũng chỉ bỏ lại ít máu, sau đó có thể tùy thời thoát thân mà đi, ta nói vậy, ngươi có nghi vấn gì sao?!
- Cái này...
Phụ tá có thể tu đến Đạo cảnh, đương nhiên không phải tên ngốc, nào có thể không hiểu, đám người bọn hắn vây công Vân Dương, mãi mới khiến Vân Dương hơi chút hạ phong, nếu đối phương muốn phá vây, khẳng định đã sớm đi mất.
Nói cách khác, nơi này có thứ mà hắn không bỏ được, mà thứ đó, không ai khác chính là Thượng Quan Linh Tú.
- Ngươi công kích Thượng Quan Linh Tú, muốn để làm gì? Muốn cho Vân Dương ý thức được, phân tán tinh lực chỉ có một đường chết, một người chết dù sao cũng tốt hơn hai người cùng chết, từ đó quyết ý phá vây, nếu quả thực như thế, ngươi ngăn được hắn sao?
Thủ lĩnh hỏi.
- Cái này... Hẳn là hắn sẽ không mặc kệ a?
- Động não xem, nếu là ngươi ngươi có bất chấp biết chắc phải chết mà cũng cắm đầu vào không?!
Thủ lĩnh cả giận nói:
- Đầu óc ngươi để bài trí hả?!
Phụ tá bừng tỉnh đại ngộ:
- Cho nên Thượng Quan Linh Tú không thể đi, càng không thể chết, chỉ có thể để lại ở đây. Mà chỉ cần nàng không đi được, Vân Dương tạm thời sẽ không phá vây, phải không?
- Tình huống rõ như vậy, ngươi còn cần ta nói ra miệng?!
- Nhưng nếu chúng ta bắt Thượng Quan Linh Tú để áp chế thì sao?
- Xem ra ngươi thực sự đúng là heo a! Từng nghe người ta nói, đứng trên đầu sóng ngọn gió, heo cũng có thể bay, xem ra hôm nay ta thực sự được mở rộng tầm mắt!
Thủ lĩnh cả giận nói:
- Chúng ta tới giết Vân Dương, nếu bắt Thượng Quan Linh Tú, ngươi đoán Vân Dương sẽ làm thế nào?
Phụ tá ho khan một cái:
- Phá vây! Chỉ khi thoát được, mớ có cơ hội nghĩ cách cứu Thượng Quan Linh Tú. Nếu để bị áp chế, vậy cả hai chỉ có một con đường chết.
- Không sai, hơn nữa nếu chúng ta đối phó Thượng Quan Linh Tú, lấy tính cách của nữ tử này, nếu phát hiện bản thân không thể đào thoát, rất có thể sẽ quyết chí tự sát! Đến lúc đó, ngươi có thể ngăn được Vân Dương không?
- Ách...
Điều này thực sự có khả năng.
- Giờ đã rõ, còn muốn hỏi không?
Thủ lĩnh liếc mắt nhìn vòng chiến.
- Không nhằm vào Thượng Quan Linh Tú, ta có thể hiểu.
Phụ tá thở dài, nhưng lại lập tức nghĩ tới một vấn đề mới:
- Nhưng vì sao Thượng Quan Linh Tú không chủ động rời đi, nàng có thể chạy a, chỉ cần nàng thoát được, chẳng phải Vân Dương sẽ không còn phải lo lắng sao?
Thủ lĩnh cảm thấy chán nản, dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc mà nhìn tên phụ tá của mình:
- Nếu nàng có thể đi, liệu nàng còn ở đây sao? Nếu nàng ta thực muốn đi, ngươi có thể để nàng ta đi sao?
- Nàng ta biết rõ không đi được, cho nên mới đứng yên đó, không tốn công vô ích mà nhảy vào vòng chiến, nhưng thủy chung vẫn giữ năng lực ứng biến nhất định. Nử tử này đang đợi, tâm tư của nàng ta cũng giống như Vân Dương. Vân Dương chết, nàng cũng không sống nổi. Nhưng nếu có viện binh tới, hai người đều có cơ hội sống sót!
- Thực sự rất thông minh, rất cơ trí, càng rất cương liệt, cái gọi là áp chế, ném chuột sợ vỡ bình, vốn không tồn tại trong khái niệm của hai người! Tình huống trước mắt, cứ duy trì thế là tốt nhất, ngươi hiểu chưa?
- A...
Phụ tá trợn mắt một cái, phát hiện bản thân thật rất ngu ngốc, nhưng lại không phục lắm, vắt óc tìm mưu:
- Nếu đối phương có viện binh... Vậy sao ngươi không mau xuất thủ nhập cục, mau chóng chấm dứt chiến đấu?!
Người áo đen bịt mặt thở dài một tiếng: “Trở về nhất định phải đổi một tên phụ tá khác, không thì ta xin điều đến một tổ khác... Ta thật con mẹ nó chịu đủ rồi, con mẹ nó sao tên kia lại có tên em vợ như thế chứ, heo chính là heo, tu vi có cao hơn thì vẫn cứ là heo... Ai!”
Sau khi thở dài một tiếng, phiền muộn không nói thành lời.
Ngươi có thể ngu xuẩn, ngươi có thể đần độn, nhưng sao lại có thể vụng về đến vậy!
Thực sự câm lặng tới cực điểm!
Phụ tá kia im lặng nữa ngày, kỳ thực trong lòng hắn vẫn còn một câu không dám nói: Ngươi con mẹ nó có biết tỷ phu của ta là ai không? Ta là heo, tỷ ta là cái gì? Tỷ phu ta ngủ với cái gì?! Ngươi con mẹ nó dám nói ta là heo, ngươi nói xem ngươi có thể tốt hơn được bao?!
Bên kia, Vân Dương vẫn đổ mồ hôi chống đỡ.
Chính như người áo đen nói, Vân Dương muốn chạy thì hắn đã sớm chạy được, thế nhưng hắn không thể đi.
Hắn đi, Thượng Quan Linh Tú sẽ xong đời.
Vô luận thế nào, hắn cũng không thể vứt bỏ Thượng Quan Linh Tú.
Nhất là Vân Dương hắn có lòng tin có thể chèo chống đến khi tìm được viện thủ, dù sao từ nãy đến giờ, tin tức manh mối mà hắn để lại cũng không ít, tin rằng chỉ cần kiên trì thêm một chút thời gian nữa, viện binh sẽ tới.
Chỉ có điều điểm này, chẳng những Vân Dương biết, mà những người áo đen này cũng biết, cho nên bọn hắn càng lúc càng liều mạng.
Thế nhưng ngoài dự liệu của bọn hắn, Huyền khí của Vân Dương như cuồn cuộn không ngừng, nếu tính theo lẽ thường, đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, Huyền khí của hắn sớm nên cạn kiệt, thậm chí coi như hắn có giữ lực, thực tế có đạt tới Đạo cảnh Tam trọng Tứ trọng, thậm chí là Ngũ trọng Lục trọng đi nữa, cũng nên sớm cạn Huyền khí mới phải1
Nhưng, Vân Dương lại vẫn cứ kiên trì được.
Điểm này, thực sự khiến đám người không thể tưởng tượng nổi.
Mà Vân Dương không chỉ có thể kiên trì chịu đựng, ngẫu nhiên còn có thể phản kích tấn công, tạo thành tổn thương không nhỏ cho mấy tên thích khách, điều này càng khiến đám người khó thể tin được.
Mặc dù mắt thấy Vân Dương càng lúc càng xuống sức, mặt mũi mồ hôi đầm đìa, sắc mặt cũng cực khó coi, thế nhưng vết thương trên người đám thích khách cũng ngày càng nhiều.
Cũng rã rời, cũng đầy máu me!
Đao trong tay Vân Dương không ngừng tạo ra từng vết máu tinh tế.
Không phải Vân Dương không muốn tấn công mạnh hơn, nhưng thực sự là làm không được, chỉ có thể tạo thành những vết thương tới như vậy, phàm là dùng sức hơi lớn một chút, có thể sẽ đẩy hắn vào tình thế ác liệt khó thể cứu vãn.
Chỉ có điều một khi đạt được cơ hội, Vân Dương hắn vẫn quyết không tha.
Trước trước sau sau, chỉ cần có thể xuất thủ đả thương người, hắn đều sẽ toàn lực xuất thủ hoàn thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.