Nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt Độc Cô Sầu, Vân Dương cũng có chút kinh ngạc
Trong mắt Độc Cô Sầu, hắn bất ngờ nhìn thấy sự kích động cùng tưởng nhớ.
Nhìn thấy Vân Dương hắn... Kích động cái gì?
- Lão phu họ kép Độc Cô.
Độc Cô Sầu chậm rãi nói:
- Mặc dù ngươi nói là đến đây tìm Lăng Tiêu Túy, nhưng... Lão phu cũng không tin, trước khi ngươi tới đây lại không biết lão phu là ai.
Ánh mắt lão lúc thường không có gì lạ, chỉ có một mảnh đục ngầu của người già, thế nhưng vừa nói ra câu cuối, mí mắt bỗng lật một cái, hai ánh mắt như lôi đình phích lịch đánh thẳng vào Vân Dương, khiến hắn không kìm nổi mà cảm thấy như bị hai ngọn núi lớn đập thẳng vào mặt, ầm vang bạo hưởng!
Trong lúc nhất thời, thần thức lại có chút hoảng hốt.
Thân thể Vân Dương nghiêm lại, thu lại tư thái hoàn khố bất cần đời, trịnh trọng nói:
- Đương nhiên, Đôc Cô tiền bối ở đây, coi như không có Lăng đại ca, vãn bối cũng nhất định tới bái phỏng.
Độc Cô Sầu lạnh nhạt nói:
- Người thông minh càng nên thẳng tính, đây mới là trí tuệ.
Ngôn từ của Độc Cô Sầu sắc bén dị thường, tựa như núi cao áp xuống, đập thẳng vào mặt Vân Dương.
Độc Cô Sầu cũng đã sớm xác định, nếu tiểu gia hỏa trước mắt này cứ giả ngây giả dại, ý đồ lừa dối quá quan, vậy lão liền thuận tay dạy tên bạn vong niên của Lăng Tiêu Túy này một bài học.
Thiếu niên đắc chí thành danh, thường thường nhờ vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212716/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.