Chương trước
Chương sau
Thế nào?
Nghe được hai chữ “Thế nào”, Lăng Tiêu Túy kém chút muốn đưa tay lên che mặt.
Huynh đệ, ngươi thấy thế nào? Không biết trang bức sẽ bị sét đánh sao?!
Ba người bên kia, Độc Cô Sầu vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, Phượng Huyền Ca thì khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, trừng mắt nhìn tên tiểu tử loạn nhập này. Ngược lại, gia hỏa nhìn như bộ xương khô kia lại nở nụ cười ý vị thâm trường.
Ánh mắt hắn nhìn Vân Dương, mặc dù một mảnh lạnh nhạt, nhưng không ai nhìn thấy sâu trong mắt hắn, lại mang theo hưng phấn kích động như nhặt được chí bảo!
- Lăng đại ca... Cái này, không có gì a?
Vân Dương gãi gãi đầu, nhìn Lăng Tiêu Túy, đưa một ánh mắt dò hỏi qua. Nhưng lập tức nhận được điều gì đó từ trong phản ứng của Lăng Tiêu Túy.
Lăng Tiêu Túy có chút dở khóc dở cười nhìn Vân Dương, im lặng nửa ngày.
Chỉ một người xông bừa, nói một câu tùy ý, lại khiến cho bốn người đứng trên đỉnh thiên hạ phải lộ các biểu lộ khác nhau, chỉ riêng một chiêu này, quả thực không thể không nhìn thẳng.
Vốn dĩ bốn người ngồi quây tròn uống rượu, bầu không khí do khí tràng của bốn người tạo ra cũng không phải bình thường, thế nhưng đột nhiên có một người xông vào, chỉ một mực chăm chú vào một người mà không đặt ba người khác vào mắt...
Tình huống này không khỏi khiến ba người kia nhiều ít cũng cảm thấy khó chịu.
Ngươi là ai? Đây là chỗ mà ngươi nên tới sao? Coi như ngươi quen biết người ở đây, thế nhưng ngươi có biết ta sao? Ngươi vừa vào mà đã làm như quen biết, hết mở rượu lại nói chuyện phiếm nhảy tung tăng... Ngươi là cái thá gì?
Lại nhìn gia hỏa đột nhiên tới đặt mông ngồi xuống ghế, hồn nhiên không coi mình là người ngoài, lại ừng ựng uống hết cả vò rượu, đây chính là tuyệt thế hảo tửu của Tửu thần Phượng Huyền Ca cất giữ a, cả thế giới này cũng không có mấy vò, ngươi cứ như vậy mà xử hết một, ngươi cho rằng ngươi là ai?!
Nhưng mà sau khi nghe lời nói chuyện kiểu lăng đầu thanh kia, lại khiến đám người không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay trước mặt nhất thế Tửu thần Phượng Huyền Ca, trực tiếp đem rượu của người ta uống mất một vò, sau đó còn chép miệng một cái, nói không có rượu của Phượng Huyền Ca, chỉ có thể lấy rượu này ra thay thế...
Rượu mà ngươi vừa uống, rõ ràng là rượu của Phượng Huyền Ca được chứ?!
- Vị tiểu ca này là?
Phượng Huyền Ca híp mắt, nhìn qua tên thanh niên không mời mà tới này, trầm giọng hỏi, trong giọng nói ẩn hàm ba phần không thích.
Trong hoàn cảnh siêu cấp thịnh hội trăm năm khó gặp này, người tham dự đều là nhân vật đỉnh phong đương thời, một tên thanh niên ngoài dung mạo xuất chúng cũng chả có gì đặc biệt... Ừm, tu vi so với độ tuổi có chút cao, thế nhưng vẫn không đủ tư cách tham gia thịnh hội này, Phượng Huyền Ca thân làm người chủ sự, tự nhiên có ba phần không thích tên khách không mời này a.
Việc mà lão cần làm trực tiếp bị cự tuyệt, rượu bị người uống chùa, nay lại còn xuất hiện một tên lăng đầu thanh...
Lăng Tiêu Túy ho khan một cái:
- Tiểu ca này, chính là tiểu huynh đệ của ta, trước đó mỗi lần Lăng mỗ tới Thiên Đường thành, đều không tránh được chuyện sẽ tụ tập với vị huynh đệ này, khụ khụ... Chúng ta là... Bạn vong niên.
Dưới ánh mắt soi mói không thể tưởng nổi của ba người, Lăng Tiêu Túy thần xui quỷ khiến thế nào lại bổ sung thêm câu cuối.
Nhưng mà cũng chính một câu nói này, khiến cho thân phận của tên khách không mời nào đó lập tức tiêu thăng, mặc dù vẫn chưa thể đánh đồng với bốn người đang ngồi đây, nhưng đã không phải tuyệt đối không thể cùng tham dự hội nghị.
Chỉ riêng thân phận bạn vong niên của Lăng Tiêu Túy, đã có giá trị, tư cách này!
Nếu ngươi có thân phận là bạn vong niên của thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngươi cũng có tư cách này!
- Nha... Bạn... Vong niên...
Gia hỏa như bộ xương khô kia kéo dài khẩu khí, có chút âm dương quái khí ý vị thâm trường.
- Khụ khụ, tiểu huynh đệ của ta làm người ngay thẳng nhiệt tình, hiệp cốt nhu tâm, kiếm đảm cầm tâm, khẳng khái phóng khoáng, lần này may mắn gặp dịp, là cơ duyên của hắn, cũng là cơ duyên của mọi người, tới tới tới, mọi người cùng làm quen một chút, kết giao bằng hữu a...
Lăng Tiêu Túy hơi chút vặn vẹo, cười lớn nói.
Đừng thấy Lăng Tiêu Túy miệng đầy du từ, thổi phồng Vân Dương không ngớt, kỳ thực chuyện mà hắn muốn làm nhất hiện tại chính là dồn sức đánh hắn một trận!
Nhưng lại không thể không chống đỡ cho Vân Dương, dù sao trước đó Vân Dương có đại ân đức với hắn, có thể nói, không có Vân Dương ngày đó tương trợ, tuyệt đối không có hắn hôm nay, càng thêm không thể thành tựu hắn hiện giờ.
Vừa nghĩ đến đây, Lăng Tiêu Túy thực tình cảm giác... Gia hỏa này quả nhiên không hề sợ hãi, tựa như xác định sẽ ăn chắc hắn vậy! Người này dám lỗ mãng chạy tới, sớm đã xác định hắn sẽ đứng ra chống đỡ cho mà?
Mặc dù xác thực ta sẽ chống đỡ giúp người, ai bảo ta còn nợ ngươi a...
- Lăng đại ca quá lời rồi, bằng hữu của Lăng đại ca chính là bằng hữu của ta, huynh đệ của ngài cũng chính là huynh đệ của ta!
Vân Dương thân thiết nói:
- Tiểu đệ Vân Dương, ở đây bái kiến ba vị Lão đại ca. Còn chưa thỉnh giáo đại danh của ba vị Lão đại ca ngài? Chỗ khác không dám nói, như ba vị đến Thiên Đường thành cứu xem như về nhà, nơi này chính là sân nhà của tiểu đệ, vạn sự đều có tiểu đệ, không có vấn đề!
Lăng Tiêu Túy xạm mặt không nói.
Giờ khắc này, tâm tư muốn bạt cho gia hỏa này một bạt tai của hắn càng thêm nồng đậm.
Mặc dù Vân Dương nói lời này cũng có thể nói là hợp tình hợp lý, ở cái Thiên Đường thành này ngươi chính là địa đầu xà, lại càng là cường long, có tư cách có thực lực cuồng ngôn như vậy, nhất là sự may mắn của ngươi, thực sự khiến người ghen ghét, nhưng ngươi có biết ba người đứng trước mặt ngươi là ai chăng, thực sự có chuyện gì cũng có thể dùng ngươi sao?
Không đúng, ngươi nhất định đã biết ba người này là ai, nếu không biết thân phận của hắn, có đánh chết ngươi cũng chưa chắc sẽ đến!
Lúc này, nam tử như bộ xương khô kia tựa như đã nhịn cười đến không thể nhịn thêm nữa, lặng lẽ cười ha ha, đưa tay kéo Phượng Huyền Ca, long trọng giới thiệu:
- Hóa ra là thế tử của Tiêu Dao Vương - Vân Dương Vân công tử, tên tuổi của Vân công tử ta đã sớm được nghe, hôm nay đến đây cũng là muốn dựa vào thế lực to lớn của Vân công tử, tới tới tới, ta giới thiệu cho Vân công tử một chút, vị này chính là Tửu thần Phượng Huyền Ca.
Người này vừa nói, đừng nói là đám người Lăng Tiêu Túy, ngay cả Vân Dương cũng bỗng nhiên cảm thấy da mặt có chút cứng lại.
Con hàng này là ai?
Bốn người đang ngồi ở đây, Vân Dương hắn biết được ba người, lại chỉ duy nhất không biết gia hỏa như bộ xương khô này là ai, nội tình thế nào.
Có điều câu nói vừa rồi của đối phương, thực sự khiến người ta xấu hổ.
Ta vừa mới nói... Ừm, ta vừa nói để hòa hoãn không khí, giải trừ lúng túng, thế mà ngài lại tưởng thật.
Mặc dù ta không biết ngài đến cùng là ai, nhưng ngài có thể ngồi cùng mâm với Phượng Huyền Ca, Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu thế mà lại không cần mặt mũi như vậy?!
- Ây... Kính đã lâu, kính đã lâu... Cái này... Vừa rồi thực sự ngại quá...
Lúc này Vân Dương cũng có chút mơ hồ. Thực sự không nghĩ tới, tiền bối giang hồ như vậy, lại ra bài không theo sáo lộ như thế... Trong lúc nhất thời, quả thực có chút chật vật, kết quả cũng phải lắp bắp hiếm thấy.
Phượng Huyền Ca lúc này cũng oán trách nhìn qua gia hỏa như bộ xương khô một cái, cười khan nói:
- Không sao không sao... Vân công tử không cần khách khí như vậy, đại danh của công tử vang danh thiên hạ, như sấm đánh bên tai, như sấm bên tai a...
Vân Dương ho khan một tiếng, bưng chén rượu:
- Trước đây ta cũng từng có duyên được uống rượu của tiền bối, thực sự là... Cả đời đều khó mà quên được, vừa rồi bởi quá kích động vì được trùng phùng với Lăng đại ca, lại cất lời chà đạp rượu ngon của tiền bối, thực sự thất lễ, vãn bối ở đây mượn hoa hiến phật, kính tiền bối một chén.
Hai mắt đầy chân thành nói:
- Tiền bối, có lẽ ngài không biết, ngài chính là thần tượng của ta, từ nhỏ đến giờ, ta được nghe thần thoại của ngài mà lớn.
Sau khi bỏ qua phần xấu hổ, Vân Dương lập tức trình diễn tuyệt kỹ của ảnh đến, câu câu chữ chữ dạt dào tình cảm.
Phượng Huyền Ca nhất thời bị câu nói này chẹn họng:
- A a ha ha, Vân tiểu huynh đệ thực sự là thiếu niên anh hùng anh tư tỏa sáng anh tuấn bất phàm...
Nói mà không cần ngừng nghỉ, quay
đầu nhìn Lăng Tiêu Túy.
- Ngươi hồ đồ rồi hả, không nghe Vân Dương tiểu huynh đệ chính là thế tử của Tiêu Dao vương sao.
Lăng Tiêu Túy bổ sung một câu.
- Ừm ừm, Vân tiểu huynh đệ là Thiên Hoàng quý tộc, anh tuấn tiêu sái...
Phượng Huyền Ca nói nói, đột nhiên ngừng miệng. Hắn cảm giác bản thân bị dắt lọt hố: Một tiểu tử kiến bã như thế, lão phu khách khí với hắn làm gì? Llt ngươi coi hắn là tiểu huynh đệ, thế nhưng có quan hệ quần gì với lão phu? Thực sự coi lão phu phải dùng đến quan hệ của tên tiểu tử kiến bã như người sao?
Lập tức nghiêm mặt, cũng không tiếp tục nói chuyện.
- Vị này là?
Vân Dương đã sớm chuẩn bị tâm lý, quay đầu về phía Độc Cô Sầu, lại phát hiện Độc Cô Sầu cũng đang nhìn hắn.
Hiện tại Vân Dương cũng mặc kệ vấn đề có tạo được ấn tượng hay không, hắn chỉ cần quen mặt. Hơn nữa còn có Lăng Tiêu Túy ở đây, cũng không thể nào lãng phí giá trị của lão a, đây là một cái trợ lực tự nhiên không thể bỏ qua.
Đối với kế hoạch sau này của hắn, có tác dụng không thể lường được!
Bằng không, ta chạy đến đây làm gì? Ngươi có trâu hơn nữa, ta cũng không cần dùng cái mặt nóng của ta dán vào mông lạnh của ngươi a. Chẳng qua là ngươi hữu dụng...
Vô luận thế nào, bữa rượu hôm nay hắn cũng phải mặt dày uống hết.
Ngươi không thích? Ta cũng không đi. Ngươi đuổi ta, ta càng không đi, ngươi giết ta.. Hừ, đại ca Lăng Tiêu Túy của ta ở đây, ta sợ ai?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.