Chương trước
Chương sau
Đỉnh núi ngoài thành.
Người áo trắng của Thiên Đạo Xã Tắc môn đột nhiên đứng dậy, sắc mặt toát ra vẻ khó có thể tin, còn mang theo kinh ngạc đến cực điểm, cùng bi thương phẫn nộ khó nói nên lời!
- Khí tức của Diêm trưởng lão cùng Càn Khôn Khí Vận kỳ đều đã biến mất!!!
Một cái chớp mắt này, sắc mặt của hắn đột nhiên trắng bệch, thậm chí là khủng hoảng không biết phải làm sao!
Khí tức của cả hai cùng biến mất là có ý gì?
Hắn rất rõ ràng!
Mặc dù tu giả cao thâm có thể tạm thời kiềm chế trừ khử khí thức của bản thân, cũng có thần vật tự giấu được khí tức của mình, thế nhưng cả hai đồng thời biến mất, chỉ có một khả năng!
Người chết, cờ hủy!
Cả hai cùng diệt, mới có thể khiến khí tức của cả hai cùng biến mất, trừ đó ra, không còn khả năng nào khác!
Thế nhưng...
- Tu vi của Diêm trưởng lão, cho dù so với tất cả cường giả trên thế gian này, cũng có thể đứng vào hàng đỉnh cao nhất! Cho dù là Lăng Tiêu Túy liên thủ với Độc Cô Sầu, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến Diêm trưởng lão không địch nổi mà lui, cũng khó có thể giết được Diêm trưởng lão a! Đến cùng là ai, đến cùng là ai mà lại có đại năng như vậy, có thể khiến Diêm trưởng lão triệt để vẫn diệt? Còn Càn Khôn Khí Vận kỳ, đây chính là Linh bảo trấn áp khí số toàn đại lục, mấy vạn năm qua chưa từng xuất hiện hư hao. Hoàn toàn có thể nói là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cho dù là thiên lôi oanh kích, cũng không thể làm tổn thương nổi sợi chỉ của mặt cờ, giờ lại lại có thể...
- Cái này... Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?!
Trong mắt người áo trắng nhanh chóng bị âm trầm sợ hãi chiếm cứ!
Bởi hắn còn nghĩ tới một chuyện: Có thể tùy tiện giết chết Diêm trưởng lão, hủy hoại Càn Khôn Khí Vận kỳ, như vậy nếu muốn giết hắn... Có vẻ như so với giết gà còn dễ hơn a?
- Trời ạ...
Người áo trắng biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu.
- Nhất định phải nhanh chóng báo về môn phái... Đúng rồi, lúc trước ta quên chưa hỏi, vì sao Diêm trưởng lão lại đột nhiên mang theo Càn Khôn Khí Vận kỳ đến đây? Mục đích của hắn, liệu có phải chính là thương họa chi nguyên?!
...
Ngày hôm nay, vô số biến cố xuất hiện khiến Vân Dương kinh dị không thôi, kiều diễm, kinh ngạc, tiếc hận, tiếc nuối... Vô số cùng ập đến, quả là bách vị quấn giao, rắc rối phức tạp, cảm thấy khó mà bình tĩnh nổi.
Những người khác, cũng không kiềm nổi mà cảm khái trăm điều!
Mây đen đột nhiên biến mất.
Tới đột ngột, khí thế hùng hổ, già thiên tế địa, lúc đi lại càng thêm đột ngột, càng thêm không thể tưởng tượng nổi.
Quá trình này, có thể dùng nửa cái nháy mắt để hình dung.
Toàn bộ Thiên Đường thành, không ai mà không cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả nhân sĩ giang hồ, sát thủ, môn phái đều trong trạng thái mơ hồ không hiểu.
Không một ai có thể hiểu được là đang có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tất cả cùng đưa ra một khẳng định, cái này... Khẳng định là có chuyện lớn!
Lúc mây đen mới đến, đám người đều cảm nhận được tuyệt thế uy năng, khí thế không thể kháng cự, điều này là thực, tuyệt không phải là ảo giác, thế nhưng uy năng như vậy, sao lại đột nhiên biến mất?!
Ngoài thành, Nam sơn.
Trong chớp mắt mà khí tức Càn Khôn Khí Vận kỳ biến mất, hai bóng người không hẹn mà cùng hiện thân!
Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy được vẻ sợ hãi nồng đậm từ trong mắt đối phương!
Hai người bọn họ đã sớm lạnh nhạt từ lâu, cho dù là lúc đối đầu với Cửu Tôn, mặc dù cảm thấy khó giải quyết, thế nhưng vẫn chưa hề có ý sợ, thế nhưng lúc này, bọn hắn lại... Thực sự sợ!
- Bị xử lý rồi!
Niên tiên sinh hít một hơi thật sâu, thanh âm ngưng trọng tới cực đểm, tựa như hỏi thăm, lại như cường điệu nói.
- Há chỉ là bị xử lý không thôi? Căn bản là không chút lực hoàn thủ, vừa đối mặt đã thành bụi máu!
Ánh mắt của người còn lại lóe lên, lông tơ toàn thân như muốn bạo liệt.
- Gia hỏa này trắng trợn lại đây, nói rõ là đến tìm phiền phức, hơn nữa còn sớm đã chuẩn bị, tuyệt không phải bị người đánh lén, thế nhưng Ngọc Đường cũng không thể có người có thể đánh lén hắn a!
Niên tiên sinh nói từng chữ:
- Thậm chí, cho dù là có bị đánh lén, người có thể một kích giết hắn... Cần phải có giai vị thực lực thế nào?
Người còn lại nói:
- Còn hàng này dù đầu óc không ổn lắm, thế nhưng tu vi thực lực so với chúng ta cũng chỉ hơi thấp tí tẹo, tuyệt không thấp quá nhiều. Tối thiểu nhất, hai người chúng ta đều chỉ có thể đánh bại hắn, mà không thể giết chết hắn, muốn giết hắn, đừng nói một người không làm được, coi như hai người liên thủ, cũng chưa chắc có thể làm được, về phần đánh lén... Hai ta liên thủ, một kích trọng thương hẳn có thể làm được, thậm chí đánh chết cũng chưa hẳn không thể, nhưng nói đến muốn một kích giết chết, cái này...
Niên tiên sinh nhíu mày, nói:
- Điều này thực sự không thể tưởng tượng nổi.
- Nếu người giết hắn lại là người đối đầu với chúng ta...
Người kia hơi biến sắc, bản năng nói đến vấn đề vẫn níu mãi trong lòng.
- Tương tự!
Niên tiên sinh rất khẳng định:
- Chỉ có một con đường chết, tuyệt không may mắn!
- Thế gian còn có cường giả như vậy sao? Sao có thể? Điều đáng sợ hơn cả, là người này khẳng định ở trong Thiên Đường thành...
Sắc mặt người kia tái xanh, trắng bệch:
- Tại sao... Trước đó chúng ta chưa từng nghe qua?
Niên tiên sinh cũng không trả lời vấn đề này.
Vấn đề này rất ngu ngốc.
Cao nhân như vậy nếu có chủ tâm ẩn náp, như vậy ai có thể tìm được hắn cơ chứ?
- Điều hiện tại mà ta quan tâm, không phải là người kia là ai, mà là thằng ngốc Thiên Đạo Xã Tắc môn kia cường phá khí vận, lấy nhân lực mạnh mẽ cuốn lấy đại thế, bất kể bởi vì nguyên nhân nào, vô luận thế nào, Thiên Đường thành này, hai người chúng ta tuyệt không thể đi vào.
Niên tiên sinh nói:
- Tạm thời cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đi, xem tình thế đến cùng sẽ phát triển đến thế nào.
- Nhưng nếu chúng ta không đi vào, chỉ sợ thế lực bổn lâu trong Thiên Đường thành sẽ không phải đối thủ của sát thủ trong thiên hạ hợp lại a.
Người kia lo lắng nói.
- Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, an toàn của chúng ta mới là quan trọng hàng đầu.
Niên tiên sinh nói:
- Hơn nữa... Có lẽ lực lượng của chúng ta mới có thể lại càng dễ gây ra sự chú ý của người kia. Cùng lắm thì, bộc bộ chút lực lượng ẩn tàng của ngươi là được, tin rằng sẽ không có gì khó.
Người kia cười khổ:
- Lão Niên, lực lượng của ngươi đâu?
Niên tiên sinh lạnh lùng nói:
- Toàn bộ Tứ Quý lâu, đều là lực lượng của ta.
Người kia bị câu nói này của Niên tiên sinh chặn ngang họng, không nhịn được mà nói:
- Vốn là một, trang bức cái quần gì!
- Ừm?
Niên tiên sinh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua.
- Ta điều mấy người là được chứ gì!
...
Mây đen đột nhiên đến, nhưng lại đột nhiên đi, toàn bộ quá trình thần bí kinh khủng, khiến người rùng mình, dư vị không thôi.
Nhưng mà vừa đến vừa đi, lại khiến cho không khí giương cung bạt nỗ khẩn trương của Thiên Đường thành cũng lập tức thả lỏng.
Bất kể là sát thủ hay Tứ Quý lâu, các Hoàng tử Thái tử, lại hoặc là bất cứ người nào, dù không rõ tình thế trước mắt, thế nhưng bản năng lại lựa chọn bất động.
Những tay sát thủ đến vì Tuyệt Sát lệnh, cũng vừa vào thành đã lập tức được nghe.
Tất cả không kiềm mà cùng kêu khổ thấu trời.
Mẹ nó, Tuyệt Sát lệnh hiển lâm nhân thế, vốn cho rằng mùa xuân của sát thủ đã đến, kết quả đến nơi thì phát hiện, con mẹ nó, cái này mà là mùa xuân hả?
Rõ ràng còn “lạnh” hơn cả mùa đông?!
Đi vào Thiên Đường thành, thậm chí ngay cả muốn động cũng không dám động...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.