“...”
Kế Linh Tê bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phượng lóe lên vẻ ngượng ngùng, kinh sợ, trong đó còn xen lẫn rất nhiều lo sợ nghi hoặc, bất an, mờ mịt không biết làm sao...
Nàng nhẹ nhàng vươn tay, lẩm bẩm nói:
- Không chết sao, sao có thể như thế...
Đưa tay xoa mặt Vân Dương, cảm giác ấm áp... Lại đưa tay sờ mặt mình, cũng là ấm áp... Thậm chí có chút nóng rát...
Chợt lại dùng sức ngắt lên chân mình một cái, lập tức một cỗ nhói đau lóe lên...
Hết thảy rất rõ ràng, quả nhiên là... Không chết!
- A! A a a...
Kế Linh Tê lớn tiếng kêu sợ hãi, bỗng nhiên nhảy ra khỏi ngực Vân Dương.
Ngẩng đầu, nhìn mặt trời, lại cúi đầu xuống, nhìn bóng của bản thân mình, hai tay hốt hoảng sờ sờ lên người, nhìn quần áo của mình...
- A a a...
Kế Linh Tê bỗng nhiên che mặt, uốn éo thon, lập tức biến mất tại chỗ.
Khinh công siêu diệu như vậy, Vân Dương cũng vì đó mà tán thưởng, nhìn mà than thở.
Ầm!
Đông sương cửa phòng, cùng theo đó mà đóng sầm một cái, lực đóng cửa khiến đất trống cũng vì đó mà rung.
Trong cửa truyền tới thanh âm giậm chân cực thẹn của Kế Linh Tê... Cùng với đó là âm thanh xấu hổ mà uất ức.
- Ai nha... Ta ta ta... Cái này cái này... Mắc cỡ chết người ta rồi... Không chết, sao lại không chết chứ...
...
Một nơi nào đó.
Có một người điên cuồng vò đấu bứt tóc:
- Tức chết ta mất, tức chết ta mất... A a a... Tức chết ta mất...
Một quyền đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212706/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.