Nhìn thấy khối xương cốt óng ánh như ngọc thạch, ba người Kiếm Tuyết Sương lập tức giật mình, tựa như bị sét đánh, ba đôi mắt cùng trợn tròn kinh hãi.
Nhất là Kiếm Tôn Giả đang tĩnh tọa điều tức, hai mắt trợn to, lại phun một ngụm máu, cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Tuyết Tôn Giả run rẩy bờ môi đứng lên, khuôn mặt chuyển thành tuyết trắng, danh xứng với thực.
Sương Tôn Giả cũng run rẩy toàn thân, cả người đứng ngơ tại chỗ, bất động như cương thi.
Đó là một khối xương cốt, rất nhỏ, rất ngắn.
Nếu đặt trên người một người, hẳn chỉ là một đốt xương cột sống nào đó!
Vân Dương nhìn khối Băng Thần chi cốt trên tay, sắc mặt đầy vẻ lưu luyến không rời, tựa như không nỡ giao ra. Nhưng vẫn vươn tay, đem khối Băng Thần chi cốt kia bỏ lên bàn, một tiếng bịch nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng vang cực nhỏ này, lập tức kéo lại tâm thần đang ngơ ngẩn của ba người Tôn giả, ánh mắt ba người cùng tập trung trên khối băng cốt.
- Đây là thứ mà Băng Tôn Giả giao cho ta trước khi chết.
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Nói thật lòng, chuyện này ta vốn không muốn giúp. Nhưng... Cùng là người tu hành, đối mặt với một tâm nguyện cuối cùng của một cường giả đương thời, ta cũng không đành lòng cự tuyệt...
Ba người không ai nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn khối xương kia, nhìn chòng chọc vào.
- Trước khi Băng Tôn Giả chết, có để lại hai cái phó thác rưỡi.
Vân Dương nói:
- Một trong số đó là để ta đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212686/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.