Chương trước
Chương sau
Kiếm quang lóe lên trong gió tuyết.
Tin tức mà Băng Tôn Giả để lại, đã biến mất không còn hạt phấn.
- Trở về!
Thanh âm khô chát của Kiếm Tôn Giả vang lên.
- Về phòng lại nói.
Tuyết Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả đột nhiên cùng bừng tỉnh.
Trong lòng thầm đắng chát.
Hiện tại trở về phòng thương nghị... Đương nhiên là điều cần thiết, thế nhưng, vừa rồi bọn hắn ngẩn người nửa khắc, đã không thể nào che được tai mắt người ngoài.
- Chuyện về thần cốt mà Băng nói, các ngươi thấy mấy phần là thật?
Kiếm Tôn Giả cau mày nói.
Tuyết Tôn Giả thở dài:
- Sợ là... Mười phần.
- Mười phần?!
Kiếm Tôn Giả quay đầu nhìn sang, nhìn thẳng vào Tuyết Tôn Giả.
- Đúng vậy.
Sương Tôn Giả cũng gật đầu.
- Vì sao?
Ở đây, tu vi Kiếm Tôn Giả cao nhất, nhưng tính về tâm cơ suy tính, lại không bằng được Tuyết cùng Sương. Nói về mặt tâm tư này, lấy Tuyết làm đầu, Băng thứ hai, Sương thứ ba, còn Đao cùng Kiếm xưa nay chưa từng để tâm tới mấy vấn đề này, chỉ biết dùng sức mà đánh thôi.
- Từ nhiều năm trước, ta cũng đã hoài nghi về chuyện này...
Tuyết Tôn Giả cau mày nói:
- Tứ Quý lâu đã tồn tại từ rất lâu, Tôn chủ, Tôn giả trước chúng ta cũng có vô số, họ đều không kém chúng ta thậm chí còn mạnh hơn chúng ta hiện tại, vậy những Tôn chủ, Tôn giả trước đó hiện đang ở đâu?
Kiếm Tôn Giả nói:
- Đã nhiều năm như vậy, đương nhiên là bọn hắn đã chết. Bọn hắn không chết, chúng ta sao có thể thượng vị? Điểm này mà cũng cần hỏi sao?
- Ta đương nhiên biết bọn hắn đã chết. Coi như không bị người khác giết chết, cũng có thể đã chết già.
Tuyết Tôn Giả nói từng chữ:
- Điều ta hỏi là... Mặc dù bọn hắn đã chết, nhưng những thần cốt kia lại đi đâu?
Kiếm Tôn Giả bỗng há hốc miệng.
- Chúng ta đều biết, số thần cốt này cuối cùng sẽ trở lại Tứ Quý lâu, mà mục tiêu chung cực của chúng ta, chính là thu đủ thần cốt, thành tựu Bất Diệt Thần Thể.
Tuyết Tôn Giả chậm rãi nói:
- Dựa theo lý này mà nói, nếu chúng ta trở thành Tôn giả mới, như vậy thần cốt mà những tiền bối trước đó đạt được, lẽ ra phải giao cho chúng ta sử dụng mới đúng? Dù sao, một khối thần cốt đã có thể thành tựu chúng ta hiện tại, nếu như có được ba khối, mười khối, hai mươi khối thậm chí càng nhiều hơn thì sao?
Theo câu hỏi của hắn, thần sắc trên mặt Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả càng trở nên khó coi.
- Thế nhưng, sự thật là họ cũng không có cho chúng ta, như vậy, vì sao lại không cho chúng ta? Đổi một câu hỏi khác, nếu nhưng thần cốt đó không cho chúng ta, như vậy, lại cho ai?
Thanh âm Tuyết Tôn Giả ngày càng trầm thấp, thần sắc trên mặt cũng biến ảo bất định:
- Dựa theo năng lực hùng tài đại lược của Lão đại, sao có thể để bảo bối như vậy bị phong tồn long đong?
- Còn có một việc, sợ rằng coi như chúng ta có may mắn, thu được toàn bộ số thần cốt còn lại, như vậy, những thần cốt mà chúng ta thu được cũng tuyệt đối không phải hoàn chỉnh, như vậy, điều này là vì sao?
Sương Tôn Giả thở hắt một hơi, giọng nói sâm sâm trầm thấp:
- Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Kiếm Tôn Giả đã sớm lạnh buốt toàn thân.
Hắn sững sờ đứng đấy, hai mắt ngốc trệ, cả người như mất hồn. Sau một hồi lâu, đột nhiên ho khan một cái, thanh âm ngột ngạt cực kỳ.
Một ngụm máu sền sệt len ra khỏi khóe miệng.
Nhưng hắn vẫn đứng đó ngơ ngác, tựa như căn bản không phát hiện bản thân mới vừa thổ huyết phun máu.
Tinh khí thần của bản thân hắn, đã hoàn toàn sụp đổ.
Cả một đời trung thành vì Tứ Quý lâu, ác chiến giang hồ, vào sinh ra tử không biết bao nhiêu cho kể, thế nhưng trong lòng hắn chưa từng hoài nghi bất cứ điều gì.
Nhưng ngay hôm nay, trong thời gian ngắn ngủi mấy nén hương, toàn bộ truy cầu cùng tín ngưỡng của hắn cùng nhau đổ sụp, đổ sụp hoàn toàn!
Đối với Kiếm Tôn Giả mà nói, chẳng khác nào trời sập.
- Kiếm!
Tuyết Tôn Giả lo lắng kêu một tiếng.
Kiếm Tôn Giả như con rối quay đầu lại, đờ đẫn nói:
- ... Cái gì?
Nói xong hai chữ, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mắt cũng hóa thành màu tro tàn.
Trong lúc này, hắn đã bắt đầu xuất hiện tử chí. Biết rõ là do bản thân xúc động kịch liệt, dẫn đến công pháp tán loạn, kinh mạch hỗn loạn, Huyền khí phản phệ, thế nhưng, hắn vẫn để cho Huyền khí tùy ý tán loạn, phản phệ, không hề có nửa phần tác động ước thúc.
Đôi mắt hắn, như hóa thành đôi lỗ đen.
Tựa như... Hốc mắt khô lâu chôn dưới đất.
Oanh!
Sương Tôn Giả vung tay vỗ bay Kiếm Tôn Giả, sương hàn vô hạn rơi trên người Kiếm Tôn Giả, nhào người lên, bóp lấy cổ Kiếm Tôn Giả, rơi lệ quát:
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn chết sao? Các huynh đệ có ai không muốn chết?! Thế nhưng, ngươi chết thì có thể được chết sao? Tìm chết trước mặt huynh đệ của mình, ngươi muốn làm gì!?
Kiếm Tôn Giả bị bóp nghẹn yết hầu, xương cốt vang lên ken két, thế nhưng rốt cục cũng thanh tỉnh, ánh mắt chớp chớp, khôi phục thanh minh, một tay bắt lấy cổ tay Sương Tôn Giả, lẩm bẩm nói:
- Không sai, ta còn không thể chết.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, vận công chải vuốt kinh mạch.
Mặc dù đã bỏ ý muốn chết, nhưng thần sắc hắn vẫn tràn đầy uể oải.
- Làm sao bây giờ?
Sương Tôn Giả hỏi.
- Trước mắt, chúng ta phải đi tìm Băng!
Ánh mắt Tuyết Tôn Giả ánh lên vẻ nguy hiểm:
- Chỉ khi huynh đệ chúng ta tụ lại, mới có thể cùng nhau thảo luận con đường tiếp theo!
- Nếu không, coi như ba người chúng ta có thương lượng tới cùng trời cuối đất, nhưng Băng không biết, hết thảy đều vô dụng.
Tuyết Tôn Giả thản nhiên nói:
- Huynh đệ chúng ta, sống, cùng nhau sống, chết, cũng cùng nhau chết. Chiến, phải cùng nhau chiến, nếu thực có người tâm tro ý lạnh, muốn rời giang hồ... Như vậy, mọi người cùng nhau lui ẩn!
Sương Tôn Giả lớn tiếng nói:
- Không sai, cùng sinh cùng tử, cùng chiến cùng lui!
Hắn cùng Tuyết Tôn Giả nhìn nhau, cả hai đều thấy được ý nghĩ trong lòng đối phương.
Vừa rồi, cuối cùng Tuyết Tôn Giả có nhắc đến dù có muốn lui, cũng phải cùng lui. Mọi người là huynh đệ nhiều năm như vậy, Sương Tôn Giả sao có thể không biết, lúc này Tuyết Tôn Giả nói ra câu này, chính là đã manh nha có suy nghĩ muốn rời khỏi giang hồ.
Thậm chí... Là đã quyết định rời khỏi!
Kiếm Tôn Giả vận công chữa thương, hai người Sương Tuyết đứng bên hộ vệ.
Lẳng lặng đứng đó, hai huynh đệ, không ai nói thêm một câu nào.
Những thứ trước mắt, đã là quá đủ rồi.
Báo thù... Không có năng lực, nhưng tiếp tục... Thế nào cũng không muốn.
Như vậy, chỉ có một con đường...
Rời khỏi.
Nhưng, rời khỏi, lại phải đối mặt với truy sát vô tận của Tứ Quý lâu. Thế nào nói tới chân chính rời khỏi?
- Thiên nhai dù lớn, giang hồ dù rộng... Nhưng, nơi nào mới có thể yên vui?
Sau một hồi lâu, Tuyết Tôn Giả có chút mờ mịt thì thào nói.
Câu nói này, khiến Tuyết Tôn Giả sớm đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng cũng không nhịn được mà thấy chua chua, suýt nữa rơi lệ.
Trước ngày hôm nay, ai có thể nghĩ tới, bản thân lại gặp phải chuyện thế này?!
Đúng lúc này, đột nhiên...
“Cốc cốc cốc...”
Có người gõ cửa.
Tuyết Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả như vị sét đánh đứng dậy, cả hai đều cảm nhận được sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt còn có khủng hoảng không nói nên lời.
Tuyết Tôn Giả hít một hơi thật sâu, cố gắng để âm thanh của bản thân trở nên bình tĩnh:
- Ai?!
Bên ngoài, một thanh âm trong trẻo nói ra:
- Bên trong là hai vị tiền bối Tuyết Sương a? Tại hạ là Vân Dương, cố ý đến đây bái phỏng.
Vân Dương? Vân công tử?
Hai người vô cùng bất ngờ.
Lúc trước mới vào Thiên Đường thành, tựa như một số chuyện đã thấy bóng dáng của vị Vân công tử này đứng ở sau, sau đó chuyện Lôi Động Thiên, lại có Vân Dương tham dự. Đám người bọn hắn ở sơn cốc chặn đường truy binh, cũng bị Vân Dương xông quan mà đi...
Mà hiện tại, trong thời khắc mấu chốt này, Vân Dương lại xuất hiện!
Hắn tới làm gì?
Sương Tôn Giả hừ lạnh một tiếng:
- Hóa ra là Vân công tử, có điều, chúng ta và Vân công tử dường như không có thân đến mức phải đích thân tới bái phỏng a? Không biết lần này công tử tới, làm muốn làm chuyện gì?
Tâm tình hiện tại của bọn hắn, thực sự không muốn gặp bất cứ ai.
Độ kém của tâm tình, đã tới cực hạn.
Huống chi Vân Dương còn từng là cừu địch? Là kẻ mà nhìn thôi cũng đã muốn đập vào mặt...
Bên ngoài, thanh âm thanh nhã của Vân Dương lại vang lên:
- Giao tình giữa chúng ta hiển nhiên không đủ, có điều, một số việc không nhất định phải có giao tình. Vân mỗ hôm nay được người nhờ vả tới đây, nếu Tôn giả đại nhân không muốn gặp, như vậy Vân mỗ trở về là được.
Được người nhờ vả?
Tinh quang thoáng hiện trong mắt Sương Tôn Giả, chợt mở cửa ngoài:
- Ai nhờ ngươi?
Vân Dương một thân tử bào, phong độ nhẹ nhàng đứng ngoài cửa, mỉm cười nói:
- Cái này, để ta vào trong rồi lại nói, đương nhiên, nếu Sương Tôn Giả muốn tại hạ nói ngay ở đây, cũng không quan trọng.
Trong cửa, thanh âm Tuyết Tôn Giả truyền ra:
- Nếu Vân công tử đã tới, vậy chính là khách nhân, mời công tử vào dùng tách trà ấm.
Sương Tôn Giả nghiêng người nói:
- Vào đi.
Vân Dương cười nhạt một tiếng, tiêu sái bước vào.
Tuyết Tôn Giả ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt sắc bén nhìn qua Vân Dương, nói:
- Vân công tử, không biết là ai nhờ ngươi đến đây?
Vân Dương nói:
- Hắn.
Cỗ tay khẽ đảo, một khối xương cốt trắng như bạch ngọc xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm đi mấy chục độ!
Trong phòng mà cứ như ngoài hoang thiên tuyết địa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.