Vân Dương đột nhiên nhớ đến Dương Ba Đào.
Vị quân soái của Ngọc Đường.
Y đã rơi vào hoàn cảnh thân bại danh liệt, đầu một nơi thân một nẻo, mà phụ thân của y chính là Băng tôn giả.
Dương Ba Đào sở dĩ rơi vào kết cục như vậy, cũng bởi vì phụ thân của y, Băng tôn giả.
Tuyết vẫn rơi rả rích.
Băng tôn giả đột nhiên thở dài một tiếng.
- Đào nhi...
Giọng nói của Băng tôn giả rất thê lương:
- Không biết bây giờ ở dưới Âm phủ, thê tử của con đã tha thứ cho con chưa?
Tiếng gió rít gào, thổi tan giọng nói của Băng tôn giả thành mảnh nhỏ.
Trong lòng Vân Dương hơi động.
Năm đó, Dương Ba Đào chết, hắn cũng có mặt. Nhưng tại sao...
Chuyện gì xảy ra vậy?
- Vi phụ có lỗi với con.
Xương cốt toàn thân của Băng tôn giả giống như không còn, ngồi bệt xuống mộ phần, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Có lỗi với con....
- Khi con còn nhỏ, ta đã không nuôi dạy con, cũng không tận trách nhiệm của một người cha, vẫn là mẫu thân của con nuôi con lớn. Sau khi con trưởng thành, ta cũng không hề giúp đỡ con. Con tòng quân, cả đời chinh chiến, thiên tân vạn khổ mới có được như ngày hôm nay. Nhưng vì ta, cuộc đời con mới hoàn toàn bị chôn vùi...
Phần mộ vẫn im ắng.
Chỉ có lời nói hối hận bay đi trong gió.
- Con ở dưới đó có từng oán trách vi phụ không?
- Haiz, con không thể nào không oán trách.
Băng tôn giả đưa hai bàn tay đã bị đông cứng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212676/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.