Thái phó phiền muộn.
Thân là sư trưởng, hắn sao có thể không tức giận, mấy tên học sinh của hắn sao lại yếu đuối đến thế a? Không phải chỉ là đứng ngoài gió lạnh một chút thôi sao? Gắng chịu một chút thì có thể lạnh chết hả?
Thế nhưng những kẻ kia là hoàng tử, há lại giống học sinh bình thường, chuyện mà hắn có thể làm cũng chỉ có hạn, nhiều nhất chỉ có thể khuyên nhủ, nào có thể dạy dỗ.
Thậm chí Thái phó từng nghĩ, nếu có một vị hoàng tử nào kiên trì đứng bên ngoài, thậm chí vì thế mà đổ bệnh, không chừng sẽ càng khiến Hoàng đế Bệ hạ nhìn bằng một con mắt khác!
- Kéo mấy tên hỗn trướng này cút ra đây cho Trẫm!
Hoàng đế Bệ hạ nổi giận quát:
- Cho dù có phải chết cóng ở đây, cũng không cho phép dịch một bước! Tên nào muốn đi tìm ấm áp... Trẫm, lập tức lột thân phận của hắn, để hắn vĩnh viễn nghỉ ngơi ấm áp!
Hoàng đế Bệ hạ nổi giận nói mấy câu, lộ rõ thanh sắc câu lệ!
Báy tám tên hoàng tử tự ý rời vị trí lúc này chật vật xuống khỏi xe ngựa, toàn bộ cúi đầu không dám nhìn mặt Hoàng đế Bệ hạ.
- Ta sinh ra cái gì vậy chứ, biểu hiện hiện tại của các ngươi, có tên nào xứng với nghi đức phong phạm của thượng vị giả không?!
Hoàng đế Bệ hạ tức giận hừ một tiếng, kiên quyết quay đầu, ánh mắt lần nữa chuyển về phương xa, lại chỉ cảm thấy một cỗ cảm xúc thất vọng!
Mấy mặt hàng như vậy, cũng vọng tưởng kế thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212647/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.