Chương trước
Chương sau
Binh sĩ Đông Huyền căn bản không còn tín nhiệm Chiến Ca, giờ phút này binh bại, hết thảy đem chạy chốn thành ưu tiên hàng đầu, nhưng mà Hàn Sơn Hà xuất hiện, lại đem đến hy vọng cho bọn hắn, trước cảnh binh hung chiến nguy, phe mình bất lợi, nhưng mà nếu có thể tụ tập đến bên người Hàn Sơn Hà, tóm lại vẫn phải tốt hơn hiện tại, danh tiếng của đại lục đệ nhất Quân Thần, cũng không phải là nói ra cho có a!
Quân Thần đại kỳ tung bay, từng đợt tiếng kèn ù ù mãnh liệt cũng lập tức thổi lên.
Bên kia, đã có đội ngũ năm ngàn quân hắc kỵ được hình thành, mặc dù hình tượng vẫn cứ có chút chật vật, thế nhưng đã tạo thành trận thế, đối mặt với mấy chục vạn hội binh chạy trốn mà đến, vẫn không chút nhúc nhích, ý đồ muốn ngăn cơn sóng dữ, ẩn ẩn vận sức chờ phát động.
Theo thời gian trôi qua, tiếng kèn ù ù đã dần hợp thành một mảnh, khí thế đại chấn.
Mà trong đám nhân mã Đông Huyền tập kết, đi đầu là một thớt chiến mã hùng tuấn, Hàn Sơn Hà khoác một bộ áo bông lông chồn, diện mục lạnh nhạt ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt bình tĩnh, nhìn quân đội nhà mình chạy tán loạn, vẫn mặt không đổi sắc.
Tiếng kèn liên miên, chỉ truyền ra một tin tức: Về đơn vị! Chỉnh quân! Bày trận!
Cảnh tượng an tĩnh trước mắt, để tất cả hội binh Đông Huyền cùng nhau khôi phục lại tín niệm!
Dù sao đám binh mã này, đều là tinh nhuệ của Đông Huyền, thậm chí còn là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Đám quân pháo hôi, quân ô hợp, võ lực gia tộc... Trước đó đều đã bị Hàn Sơn Hà chôn xuống đáy Thiết Cốt quan.
Những binh sĩ Đông Huyền hiện tại, đều là bách chiến dũng sĩ được tôi luyện từ máu và lửa, quân đội tinh nhuệ này, cho dù bởi vì một số nhân tố không thể kháng cự mà rơi vào trạng thái binh bại như núi đổ, nhưng chỉ cần có trụ cột tinh thần đủ rung động xuất hiện, bọn hắn liền có thể nhanh chóng khôi phục!
Mà Hàn Sơn Hà, chính là cây trụ đủ để rung động tâm linh bọn hắn kia!
Càng ngày càng có nhiều binh sĩ đột nhiên dừng lại, ánh mắt vốn kinh hoảng lấp lóe mấy cái, dần khôi phục thanh minh. Từng bước bước về phía trước, tự phát gia nhập trận doanh Đông Huyền, chỉnh quân bày trận!
Có chút sĩ quan bên dưới, đã bắt đầu ra tay triệu tập đội.
- Chi thứ ba trung đội bảy, doanh thứ năm, tập hợp!
- Chi thứ nhất trung đội năm, doanh thứ ba, tập hợp!
...
- Tập hợp!
- Đừng chạy nữa, tới tập hợp!
Quân Thần đại kỳ của Hàn Sơn Hà đã dựng lên, bản nhân lại phong đạm khinh vân mà lộ diện, lập tức thành công đè xuống cảm xúc hỗn loạn của hơn nửa trăm vạn đại quân!
Càng ngày càng có nhiều binh mã chỉnh tề xếp đội sau lưng Hàn Sơn Hà!
Mỗi cỗ khí thế sâm nhiên chỉ thuộc về binh giả một lần nữa được ấp ủ thành hình.
Đây chính là chỗ cao minh của Hàn Sơn Hà, Hàn Sơn Hà rất hiểu rõ bản thân, danh xưng Quân Thần của hắn không giả, nhưng suy cho cùng cũng không phải là Thần Tiên chân chính, trong lúc hội binh mới tháo chạy, dù hắn có đứng ra hô gọi, cũng không thể làm được chuyện gì, chín thành chín cũng nối gót Chiến Ca, bị hội binh xô đẩy, như vậy đúng thực là đại bại, bại triệt để, không chút khoan nhượng!
Cho nên hắn đi trước một bước, ngay lúc quân đội tháo chạy được gần trăm dặm, mới dựng đại kỳ chờ đợi!
Với tình huống trước mắt này, phải cho hội binh một chút thời gian giảm xóc, hơn nữa cũng chỉ lúc này, khi mà hội binh liều mạng chạy đến đây cũng phải tiêu hao khí lực không sai biệt lắm, quan trọng nhất, đối mặt với cỗ uy năng đột ngột mà đến kia, cần phải có một cây trụ cột tinh thần, mà chính hắn đột nhiên xuất hiện, mới có thể thu được hiệu quả rung động lòng người đến như vậy.
Đạo lý này nói ra thì đơn giản, thế nhưng dưới tình huống như vậy mà còn có thể cường thế ra mặt, đem hội quân sinh sinh kéo lại, không để đến mức hoàn toàn đại bại. Người như vậy, tính cả đại lục này, đâu ra đấy cũng chỉ có ba người làm được.
Muốn làm được chuyện này, ngoại trừ thống soái phải đạt tiêu chuẩn bách chiến bách thắng gặp nguy không loạn, càng phải là người có uy vọng vô địch trong quân, hai điều này thiếu một thứ cũng không được!
Khắp núi đồi, hội binh Đông Huyền như thủy triều tràn đến, từ phương xa nhìn lại, Hàn Sơn Hà như một cây Định Hải Thần Châm, vững vàng đứng trong kình đào hải lãng.
Hội binh như núi đổ, tựa như thủy triều điên cuồng. Thế mà sau khi cây Định Hải Thần Châm Hàn Sơn Hà này xuất hiện, vậy mà nhanh chóng từ nước siết biến thảy chảy chậm, tiến tới cùng lại, trọng chấn thủy thể!
Điều này quả thực là kỳ tích!
Cái gọi là ngăn cơn sóng dữ, cũng chỉ đến thế là cùng~
Chiến Ca bị hội binh bao quanh, một đường lui đến, dọc đường cơ hồ muốn thổ huyết phun máu. Cuối cùng đã tới nơi tập kết, hội binh đi chậm lại, Chiến Ca còn muốn rút kiếm chém người, trấn áp hội binh, lại phát hiện tốc độ hội binh bốn phía đã chậm đến không tưởng, lại hoặc đã không còn là chạy tán loạn, mà là chậm rãi tiến lên.
Chiến Ca hít sâu một hởi, theo hướng nhìn lại, liếc nhìn quân trận nghiêm nghị kia, nước mắt không kiềm nổi mà chảy xuống.
Nức nở nói:
- Lão sư...
Hàn Sơn Hà vẫn không động, ánh mắt bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt gật đầu, phất phất tay.
Chiến Ca bỗng cảm thẩy toàn thân tràn đầy lực lượng, sải bước đi qua, chỉ bước mấy bước, trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lúc đến bên người Hàn Sơn Hà, đã hoàn toàn trấn định lại, ngay cả chút uể oải do đại bại thua thiệt cũng biến mất không còn.
Cho dù trời có sập xuống!
Có lão sư ở đây, cũng không cần lo lắng!
Đại lục đệ nhất Quân Thần, chính là sư tôn của ta!
Có lão sư tọa trấn, mặc cho Cửu Tôn cùng đến, lại có thể làm được gì?!
Khói bụi phương xa tiếp tục nổi lên.
Hàn Sơn Hà híp mắt, nhìn khói đặc trùng thiên, thản nhiên nói:
- Đây, chính là cơ hội chuyển bại thành thắng duy nhất của trận này. Chiến Ca, ngươi nhớ kỹ, đây là cuối cùng mà ta có thể dạy ngươi, cũng là lần cuối cùng mà ngươi có thể cùng ta học tập.
Trên mặt Chiến Ca hiện lên nồng đậm bi thương:
- Vâng.
- Chú ý nhìn.
Hàn Sơn Hà từ đầu đến cuối không chút biểu tình, chỉ có ánh mắt ẩn chứa lạnh nhạt vô tận, ánh mắt xa săm nhìn về phương xa:
- Chạy tán loạn, chính là chuyện sỉ nhục lớn nhất đời người, nhưng lại là chuyện khó mà tránh được. Một khi xuất hiện, chính là tình huống xấu nhất mà một kẻ làm tướng gặp phải, thế nhưng thế sự không có tuyệt đối, mặc dù nguy cơ trước mắt, thân ở tuyệt cảnh, cũng chưa chắc đã không có chuyển cơ. Chỉ cần ngươi lâm nguy không loạn, còn có thể ổn định quân tâm, liền có thể bắt lấy tình hình, thay đổi chiến cuộc, coi như không được, cũng có thể toàn thân trở ra, không đến mức thất bại thảm hại.
- Chiến cuộc trước mắt, tình thế đã nghịch chuyển, đối phương chuyển thành ưu thế, nhưng vẫn chưa phải là thắng thế, nếu như tướng địch của đối phương tham thắng không biết thua, chỉ lo liều mạng truy sát, chúng ta không hẳn không có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Ngươi nhìn Phó Báo Quốc kia xem, xem hắn có thể giữ được tỉnh táo hay không. Nếu giờ này hắn còn giữ được tỉnh táo, như vậy vị trí đại lục đệ nhất Quân Thần, coi như hắn đã ngồi vững, chúng ta có thể toàn thân trở ra. Trái lại, nếu như hắn không thể, chúng ta ngay đêm nay có thể giết trở về, binh lực song phương xa cách, cho dù quân ta mới bại, chiến lực tổng hợp vẫn trên Ngọc Đường!
Chiến Ca dị thường khiêm tốn nghiêm túc hồi đáp:
- Vâng!
- Lời ta nói, không chỉ đánh giá về Phó Báo Quốc, mà là nói cả về ngươi, về những người làm tướng lĩnh. Kẻ làm tướng, gặp nguy không loạn mới là Đại tướng chi phong, đến chết không đổi!
Thanh âm của Hàn Sơn Hà như từ thiên ngoại truyền đến:
- Có một ít lời, ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Bất cứ lúc nào, cũng không thể quên, nhất định không thể loạn.
- Cho nên nói, lần này ngươi khiến ta thất vọng.
Hàn Sơn Hà nặng nề nói:
- Trong lúc quân đội tan tác, ngươi thân làm chủ soái, cố nhiên không tạm lánh phong mang, lại cũng không thể ổn định quân tâm, cuối cùng lại bị đại quân bao khỏa. Hôm nay ngươi bại, đáng lý ra ngươi nên sớm phái thân binh, cầm chặt soái kỳ, đi trước một bước, sau sáu mươi dặm, hoặc tám mươi dặm lại dựng soái kỳ!
- Ngươi không làm được ứng biến của một chủ soái hợp cách, đoạn đường này, ta chỉ thấy ngươi không cam tâm, nhìn thấy ngươi phẫn nộ, thấy ngươi tuyệt vọng, đánh giết người! Nhưng không có nhìn thấy ngươi trầm ổn, trấn định, càng không thấy dù bại không loạn!
- Chỉ riêng điểm này, ngươi đã kém xa Phó Báo Quốc!
Hàn Sơn Hà nhìn về xa xăm:
- Nếu ngươi không thể vượt qua nổi sợ hãi trong lòng, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đảm nhiệm cương vị đại soái hợp cách cho nổi!
- Ta hy vọng, thất vọng của ta chỉ dừng lại ở đây, đừng có lại tới lần nữa, vĩnh viễn đừng lại tới!
- Vâng! Đệ tử nhớ kỹ! Quyết sẽ không lại để ân sư thất vọng!
Chiến Ca hổ thẹn cúi đầu.
Lúc này, Đông Huyền vẫn có vô số hội binh liều mạng chạy đến, còn khói đặc bên kia, cũng dần dần âm vang tiếng vó ngựa.
Đó là kỵ binh Ngọc Đường đuổi theo.
Hàn Sơn Hà lắng nghe một chút, lập tức cười khổ.
- Tình huống ta không muốn thấy đã lại xuất hiện, Phó Báo Quốc không có tham thắm không biết thoa, càng thêm không có loạn. Từ tiếng vó ngựa hùng tráng chỉnh tề kia, đã có thể thấy được một hai.
Hàn Sơn Hà lắc đầu:
- Cái gọi là chuyển bại thành thắng, cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
Chiến Ca lộ vẻ thất vọng.
- Bằng vào hiểu biết của ta với Phó Báo Quốc, tình huống này là hợp tình hợp lý. Có điều vậy cũng không sao, hiện tại để ta dạy ngươi một bài học khác!
Hàn Sơn Hà thản nhiên nói:
- Bài học này, gọi là... tàn nhẫn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.