May mà hiệu lệnh lui binh của Hàn Sơn Hà đã lộn xộn truyền ra, sau một lát, đã tạo thành hiệu lệnh chỉnh tề, quân tâm vốn hỗn loạn, nay cũng đã có một phương hướng.
Binh mã Đông Huyền lập tức xoay người, vung chân liều mạng chạy trở về, tựa như thủy triều lui xuống.
Lúc này, bọn họ thực chỉ còn một lòng một dạ chạy, mong muốn mau mau thoát khỏi phạm vi thiên uy bao phủ1
Nhưng, sĩ khí Ngọc Đường dâng cao chưa từng có:
- Đuổi! Giết...
Một lòng một dạ trùng sát, một đường điên cuồng đuổi theo.
Chiến Ca thực sự không cam lòng, sự nghiệp thiên thu, mắt thấy đã có thể bắt đến trong tay, mắt thấy đã có thể đặt vững địa vị bá chủ đại lục...
Hết lần này tới lần khác, ngay thời khắc mấu chốt này, lại xuất hiện biến cố trí mạng như vậy!
Đại não hắn ong ong nổ bạo.
- Không được lui, chúng ta chiếm ưu thế nhân số, ổn định cho ta, đứng vững cho ta!!
Chiến Ca đỏ ngầu hai mắt, rút kiếm tự tay chém giết mấy tên binh sĩ quay trở lại, ý đồ trấn áp cục diện.
Nhưng mà lấy lực lượng một mình hắn, nào có thể chống lại ngàn ngàn vạn vạn binh mã một lòng muốn về?
Coi như có để hắn tùy ý chém giết, lại có thể giết được mấy người?!
Sự thực vô cùng tàn khốc, Chiến Ca không những không ngăn được hội binh (binh mã trở về) chạy trốn, ngược lại bị đại lượng hội binh bao phủ, thân bất do kỷ mà lui về sau, chờ khi hắn tỉnh táo lại, vậy mà đã một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212628/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.