May mà hiệu lệnh lui binh của Hàn Sơn Hà đã lộn xộn truyền ra, sau một lát, đã tạo thành hiệu lệnh chỉnh tề, quân tâm vốn hỗn loạn, nay cũng đã có một phương hướng. Binh mã Đông Huyền lập tức xoay người, vung chân liều mạng chạy trở về, tựa như thủy triều lui xuống. Lúc này, bọn họ thực chỉ còn một lòng một dạ chạy, mong muốn mau mau thoát khỏi phạm vi thiên uy bao phủ1 Nhưng, sĩ khí Ngọc Đường dâng cao chưa từng có: - Đuổi! Giết... Một lòng một dạ trùng sát, một đường điên cuồng đuổi theo. Chiến Ca thực sự không cam lòng, sự nghiệp thiên thu, mắt thấy đã có thể bắt đến trong tay, mắt thấy đã có thể đặt vững địa vị bá chủ đại lục... Hết lần này tới lần khác, ngay thời khắc mấu chốt này, lại xuất hiện biến cố trí mạng như vậy! Đại não hắn ong ong nổ bạo. - Không được lui, chúng ta chiếm ưu thế nhân số, ổn định cho ta, đứng vững cho ta!! Chiến Ca đỏ ngầu hai mắt, rút kiếm tự tay chém giết mấy tên binh sĩ quay trở lại, ý đồ trấn áp cục diện. Nhưng mà lấy lực lượng một mình hắn, nào có thể chống lại ngàn ngàn vạn vạn binh mã một lòng muốn về? Coi như có để hắn tùy ý chém giết, lại có thể giết được mấy người?! Sự thực vô cùng tàn khốc, Chiến Ca không những không ngăn được hội binh (binh mã trở về) chạy trốn, ngược lại bị đại lượng hội binh bao phủ, thân bất do kỷ mà lui về sau, chờ khi hắn tỉnh táo lại, vậy mà đã một đường lui qua Thiết Cốt quan... - Lão sư đâu? Lão sư ở đâu? Chiến Ca điên cuồng hô loạn, mặt mũi tràn đầy sự chật vật. Trong lúc nguy cơ này, điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, cũng chỉ có lão sư không gì không làm được của mình, Quân Thần Hàn Sơn Hà. Chỉ tiếc. Binh bại như núi đổ! Cho dù Hàn Sơn Hà có tự mình ra mặt, cũng không thể cải biến được cục diện! Bất kể quân đội tinh nhuệ thế nào, một khi quân tâm sụp đổ, bước đến vực sâu đại bại như này, đừng nói là đại lục đệ nhất Quân Thần, coi như dù có là Thần Tiên trên trời giáng xuống, cũng vô kế khả thi, không thể làm gì! Dưới tình huống như vậy, Hàn Sơn Hà có thể lĩnh đám hội binh, chạy về một hướng đã có thể nói là phát huy hết khả năng. Tiếng la giết rung trời vẫn vang vọng, tướng sĩ Ngọc Đường như mãnh hổ rời lồng, anh dũng truy sát, không chút mảy may buông lỏng. Chịu cảnh biệt khuất lâu như vậy, giờ khắc này, chính là lúc báo thù. Lúc này còn không ra sức giết địch báo thù, vậy còn chờ tới khi nào?! Cho dù là đám thương binh tàn sĩ, cũng muốn nỗ lực tìm một con ngựa, dùng chút sức lực cuối cùng đuổi theo giết địch. - Vì các huynh đệ đã hy sinh, báo thù.... - Lý Nhị Ngưu, ngươi thấy không! Cửu Tôn đại nhân đã tới, chúng ta thắng, các huynh đệ báo thù cho ngươi đây! - Kỳ Lão đại, dưới suối vàng có linh, hẳn cũng ăn mừng một trận chứ! - Báo thù! - Giết sạch bọn hắn! - Giết sạch đám xâm lược! - Ngọc Đường không dung quân giặc tàn phá bừa bãi, người phạm Ngọc Đường ta, dù mạnh cũng giết! Phó Báo Quốc chỉ huy quân đội, lập tức hạ lệnh truy sát: - Đuổi theo cho ta, đuổi tới khi giết sạch mới thôi! Bằng bản tâm mà nói, Phó Báo Quốc cũng không muốn làm triệt để như thế. Đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi, Phó Báo Quốc hiểu hơn ai hết. Đây vốn là tối kỵ khi làm tướng soái, càng là binh gia tối kỵ. Hiện tại, dù Đông Huyền đã tan tác, nhưng lấy năng lực của Hàn Sơn Hà cùng Chiến Ca, tin rằng không bao lâu nữa, hoặc là chỉ cần một chút thời gian chỉnh đốn, liền có thể lần nữa tụ quân. Quân đội do tất cả những binh sĩ tinh nhuệ tạo thành, mặc dù nhất thời tan tác, cũng không có nghĩa là vĩnh viễn tan rã. Chẳng may bị cắn ngược một cái, sẽ lập tức khiến cục diện tốt đẹp mà Cửu Tôn đại nhân khó khăn mới mang lại đột nhiên xuất hiện biến số! Nhưng Phó Báo Quốc không thể không đuổi. Bởi vì, hắn đã phát hiện tình huống không thích hợp. Lực lượng Cửu Tôn, vừa rồi cũng chỉ bộc phát ra một lần như vậy. Cái gọi là uy năng tràn trề không gì đỡ nổi, cố nhiên là uy thế vô địch, nhưng dường như mỗi người chỉ xuất thủ có một lần! Sau một lần, rốt cục không còn bất cứ động tĩnh nào nữa, tựa như Cửu Tôn cứ vậy mà thu tay lại... Đây là tình huống tuyệt không nên xuất hiện. Nên biết, dù ưu khuyết song phương vừa mới nghịch chuyển, nhưng binh tướng Đông Huyền cũng chỉ tổn thất có hạn, căn cơ còn đó, chỉ cần thu thập hội binh, tập hợp lại, tình huống sẽ lần nữa đổi mới! Cho nên nói, đáng lý ra Cửu Tôn nên tiếp tục ra tay, tương trợ Ngọc Đường, triệt để đặt vững thắng cục mới là hợp lý! Cho nên, Phó Báo Quốc lập tức mẫn cảm ý thức được: liệu có phải... Cửu Tôn chi lực, chỉ có thể xuất thủ một lần? Liệu có phải... Thực sự có điều ngoài ý muốn phát sinh? Trước đó Cửu Tôn vẫn luôn không xuất thủ, cũng chính bởi có chuyện gì đó, hiện tại tình thế nguy ngập, rốt cục bị ép xuất thủ, nhưng cho dù xuất thủ, cũng chỉ vẻn vẹn một lần như thế! Nếu thực là như vậy, vậy chỉ có thể tiếp tục đuổi theo, tiếp tục chiến đấu, đem chiến quả lần này mở rộng tới lớn nhất có thể! Nhất định phải kéo dài thời gian, không để cho Hàn Sơn Hà có quá nhiều cơ hội thở dốc! Nếu như suy đoán của hắn là thực, như vậy, nếu để cho Hàn Sơn Hà thở dốc, tai nạn của Ngọc Đường vẫn sẽ tiếp tục kéo đến. Thậm chí, nguy cơ còn càng mạnh hơn trước! Hiện tại sĩ khí Ngọc Đường tăng cao, cũng là lúc để thực thi nhất cỗ tác khí, nếu hơi chậm một chút, chỉ sợ nhị cổ suy, ba cổ kiệt. Bị Đông Huyền phản phệ, Ngọc Đường sẽ phải đại bại, càng bởi đủ loại tâm tình tiêu cực quấy nhiễu, khiến cho chiến lực duệ diệt, cuối cùng chiến quả còn không bằng ai binh tử chiến lúc trước, dù sao ai binh có hy vọng, sau đó sẽ rất khó tái sinh ai binh chi niệm, cảm xúc một người, há có thể biến hóa lặp đi lặp lại biên độ lớn như vậy! Nhất là hiện tại, Thiết Cốt quan đã không còn nữa. Phòng tuyến yếu điểm như vậy không còn, muốn trùng kiến, không có thời gian một năm, nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng ngựa hí rung trời vang lên, một bóng ảnh màu đỏ xuất hiện, tựa như chớp giật lao ra từ quân đội Ngọc Đường, trên bóng ảnh màu đỏ kia, còn có một bóng người màu tím, nhân mã như một, tựa như chớp điện, cực tốc đuổi theo quân đội Đông Huyền đang tháo chạy. - Hàn Sơn Hà, để mạng lại! Phó Báo Quốc giật mình: Vân Dương? Thế nào lại là hắn? Sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đã hộ tống Lão Nguyên soái rời đi sao? Cái này... Rốt cục là có chuyện gì? Phó Báo Quốc còn chưa kịp nghĩ rõ, bóng ảnh màu đỏ đã nhanh chóng lao đi, cực tốc biến mất trong tầm mắt. Binh mã Đông Huyền vẫn tiếp tục tháo chạy, tựa như thủy triều rút chạy trở về. Chiến Ca mặc dù nhiều lần chém giết hội binh, hy vọng có thể trấn áp cục diện, ổn định trận cước, yên ổn quân tâm. Đáng tiếc đứng trước uy năng diệt thế của Cửu Tôn, nhân lực thực sự quá nhỏ bé. Chiến Ca hắn không những không thể xoay chuyển tình thế, mà còn bị vô số hội binh xô đẩy tan tác! May mà Chiến Ca không thể ổn định quân tâm, Đông Huyền còn có Định Hải Thần Châm... Phương xa nơi trận doanh Đông Huyền, một cây đại kỳ sừng sững dựng lên. Lá cờ này thực sự không thể coi thường...chỉ riêng mặt cờ đã gấp cờ xí bình thường đến cả chục lần! Khẳng định không tầm thường! Binh mã Đông Huyền còn đang đào mệnh, hầu như đều đang cúi đầu hung hăng vọt mạnh, hy vọng có thể bước nhanh một chút, sớm rời khỏi phạm vi thiên uy bao phủ, nhưng mà cũng thỉnh thoảng có người ngẩng đầu, mà những ngẩng đầu kia, liền nhất định sẽ nhìn thấy, cây đại kỳ sừng sững cao hơn ba mươi trượng, tựa như một mảnh hồng vân, đột nhiên xuất hiện trên không trung trước mắt. Phàm là những người nhìn thấy đại kỳ, một cảm giác an định khó hiểu lập tức bao phủ! Quân Thần đại kỳ! Đó là Quân Thần đại kỳ, là đại kỳ chỉ thuộc về một mình Hàn Sơn Hà! Trên lá cờ, tám chữ hoàng kim óng ánh, phát ra ánh sáng rực rỡ, phần phật trong cuồng phong, thổi lên thẳng tắp, tựa như khảm lên không trung! Trên lá cờ, tám chữ lớn. “Nhất kiếm hàn quang, thiên hạ sơn hà!” Hàn Sơn Hà! Nguyên nhân chính khiến Đông Huyền tan tác, một phần cố nhiên bởi thiên địa chi uy, tràn trề không gì chống nổi, không phải sức người có thể đối kháng, nhưng mà một phần, cũng chính bởi người chủ trì không đủ sức, trong trận này, Chiến Ca đấu khẩu thua Phó Báo Quốc, chẳng những đánh gãy nhuệ khí, thậm chí phong cách cũng thua, quân tâm đã xuất hiện một phần uể oải, nếu trận chiến này có thể chiếm thượng phong, thì còn dễ nói, nhưng hiện tại, toàn tuyến thất bại, triệt để tan tác, quân tâm nào còn có thể duy trì?! Nhưng lúc này Hàn Sơn Hà ra mặt, mặc dù không thể hoàn toàn cứu vớt quân tâm, nhưng cũng có tác dụng an ổn lòng người. Uy danh Cửu Tôn đối với binh sĩ Đông Huyền tựa như ác mộng, nhưng danh hào đại lục đệ nhất Quân Thần cũng không phải nói chơi, điểm này, không phải Chiến Ca có thể chấp chưởng binh quyền hay không có thể thay thế!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]