Chương trước
Chương sau
Ôm đều đã ôm, da thịt tiếp xúc da thịt, người nào đó còn đang thắt trên thân con gái nhà người ta, đương nhiên là sắp tới ngày tốt!
Vân Hầu trầm ổn cười cười:
- Cũng là tiểu tử này may mắn, hết sức thi cứu Lão Nguyên soái vốn là chuyện bổn phận, thế mà lại kiếm được đoạn nhân duyên này, cũng đúng thực là tạo hóa, ha ha, chỉ mong chuyện này có thể thành. Đúng rồi, việc này, phải chăng nên xem như Lão Nguyên soái làm mai mối!
Đám người nghe vậy liền cười vui vẻ, cùng nhau tán thưởng Vân Hầu nói chuyện, một câu liền nói Lão Nguyên soái làm mai mối, nếu như Lão Nguyên soái không tốt, sao có thể làm được bà mai, quả là một câu mà trúng hai đích.
Cho đến khi đám người nhìn Thu Kiếm Hàn còn đang hôn mê, đám người lại cảm thấy một trận may mắn dâng lên từ tận đáy lòng.
Thu Lão Nguyên soái hẳn phải chết mà lại không chết, chuyển nguy thành an, thực sự quá tốt!
Mặc dù vẫn còn đang hôn mê, thế nhưng mọi người vẫn như cảm thấy được trụ cột tinh thần, tâm bất loạn, chiến cuộc cũng ổn.
Chiến đấu ngoài kia, địch nhân điên cuồng xông tới, tựa như cũng không còn đáng sợ như vậy!
...
Thượng Quan Linh Tú ôm Vân Dương trở lại lều vải của mình, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, xấu hổ phát hiện Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê cũng đi theo, ân cần nhìn Vân Dương:
- Hắn thế nào rồi?
Kế Linh Tê hỏi.
Khuôn mặt khô vàng của Kế Linh Tê vẫn như trước, dường như nàng hoàn toàn không thèm để ý, thế nhưng sự bối rối trong ánh mắt, đã sớm triệt để bán rẻ nàng.
Đôi mắt kia cứ như sinh trưởng trên mặt Vân Dương, tràn đầu lo lắng tuần tra.
Thượng Quan Linh Tú thầm thở dài:
- Không có việc gì, chỉ là mất máu quá nhiều, tâm lực quá độ, còn có chút thoát lực mà thôi. Lấy tu vi tố dưỡng của hắn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.
Ngoài miệng phân trần, trong lòng lại thầm than oan nghiệt, nữ tử không biết từ nơi nào xuất hiện này, lại thực là hôn thê của Vân Dương? Nếu không tại sao lại quan tâm đến thế?!
Chỉ là... Chuyện này sao chưa từng được nghe qua...
Còn Vân Hầu, ngươi làm cha này dường như cũng không hề biết chuyện!
Nguyệt Như Lan nói:
- Mất máu quá nhiều? Muội muội, mau tranh thủ giúp hắn dùng thuốc trị thương, nhất là những linh dược bổ dưỡng kia... Ta thấy bộ dạng này của hắn, chỉ sợ mất cũng không ít máu đâu, cho dù bản thân có tu vi siêu cường, cũng khó mà tự chống đỡ nổi.
Lời này đương nhiên là nói với Kế Linh Tê.
Cái gọi là thân sơ hữu biệt, cho dù Nguyệt Như Lan có chút kính nể Thượng Quan Linh Tú, thế nhưng có như vậy, cũng không bằng đại sự chung thân của cô em chồng nàng được, cái gì cũng có thể nhường, duy chỉ cái thứ đồ chơi như người trong lòng này lại tuyệt không thể nhường, nhường một lần, hạnh phúc cả đời cũng mất, không cần thiết thì đương nhiên không làm!
Kế Linh Tê cũng ngầm hiểu:
- Được, ta có cất trữ Bổ Huyết đan, hôm nay để ta thức đêm chăm sóc Vân Dương, nhất định phải để hắn an tâm dưỡng thương.
Thượng Quan Linh Tú nói:
- Ừm, thuốc trị thương của hai vị muội nhất định là đồ tốt, mau cho hắn phục dụng a.
Nói xong, liền lẳng lặng lui ra ngoài.
Tâm nàng như lan tâm huệ chất, sao có thể không rõ, hai nữ tử này nhất định xuất thân từ đại gia tộc, trên phương diện thiên tài địa bảo này, nàng căn bản không thể sánh bằng.
Nếu khẳng định bản thân không thể lấy được đồ tốt hơn người ta, vậy cũng chỉ có thể để người ta là được, trước mắt không gì quan trọng bằng sức khỏe Vân Dương, trước mắt hai người kia còn có bài xích với nàng, như vậy nàng ra ngoài trước, không nên gây phong ba phiền phức, nếu không chỉ có thể khiến Vân Dương khó xử!
Đứng trên đỉnh núi, tinh thần phiêu đãng, tóc mai tung bay.
Thượng Quan Linh Tú thầm nghĩ về số phận của mình.
Nàng vốn là nữ tử tướng môn, cả đời này sớm đã định sẵn sống trên chiến trường. Nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể chiến tử sa trường. Mà Vân Dương còn có tiền đồ tốt đẹp, tuổi trẻ tươi đẹp, sao phải vì nàng mà bị tơ tình ràng buộc, chậm trễ bản thân hắn a?
Hắn là Cửu Tôn, thủ đoạn thiên biến vạn hóa, là tồn tại nhất định sẽ bay lượn cửu thiên, là tồn tại bất tử bất diệt.
Mặc dù nàng thích hắn, thế nhưng nàng có thể đuổi kịp cước bộ của hắn sao?
Cứ vậy có khi cũng tốt!
Từ bỏ đi!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Thượng Quan Linh Tú đứng đấy, đột nhiên cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn, bi thương không dứt, khó mà ức chế, tựa như trái tim bị cắt thành bảy tám mảnh, cái gọi là đau thấu tim gan, cũng không hơn gì cái này.
Nàng đứng đó trong gió đêm thổi mạnh, trong lúc nhất thời, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.
Phương xa, tiến gào giết ầm ầm vẫn truyền đến.
Nước mắt chảy xuống, vị nữ tử tướng môn này tự giễu cười cười:
- Thượng Quan Linh Tú a Thượng Quan Linh Tú, ngay cả tình yêu của ngươi, ngươi cũng có thể từ bỏ, ngay cả sự đau lòng của ngươi... Cũng theo chiến trường mà động... Số mệnh của ngươi đã sớm định, việc gì phải liên lụy người khác... Ngươi nói xem, cả đời cô tịch mới là tốt nhất, sẽ không phải cảm nhận cảm giác sinh ly tử biệt, khó trường tụ thủ!
...
- Lan tỷ... Ngươi... Ta... Chúng ta có phải quá đáng rồi không?
Kế Linh Tê vừa đút thuốc cho Vân Dương, vừa đỏ mặt nói với Nguyệt Như Lan:
- Linh Tú tỷ đối với chúng ta không tệ, hơn nữa ta cũng có thể thấy được, nàng thực tâm yêu thích Vân Dương.
Lúc nói chuyện, có chút tâm thần bất định, có chút áy náy.
Nguyệt Như Lan thở dài:
- Ta sao có thể không biết là có chút quá đáng, có điều, quá đáng cũng chỉ là ta quá đáng, không phải là ngươi. Hơn nữa, ta cũng vạn bất đắc dĩ... Thượng Quan Linh Tú là cô nương tốt, tâm địa tinh khiết, tướng mạo xuất chúng, xuất thân cũng bất phàm, có thể nói là thiên hương quốc sắc, thế gian hãn hữu. Chỉ là, muội muội... Nam nhân này... Không phải người khác, ngươi cũng không thể vờ ngớ ngẩn. Chính bởi tấm lòng lòng kia của nàng, mới khiến Nguyệt tỷ ta làm như vậy!
Kế Linh Tê mê võng hỏi:
- Không phải người khác? Tỷ nói vậy là có ý gì?
Nguyệt Như Lan lần nữa thở dài:
- Ta sớm biết mà, nha đầu nhà ngươi ngây ngốc không hiểu tình đời. Kẻ làm tỷ tỷ như ta đương nhiên phải thay ngươi lo lắng, coi như biết rõ không nên làm, cũng không thể không làm. Chính bởi Thượng Quan Linh Tú là người tốt, tính tình cũng tốt, bộ dáng cũng mỹ lệ, vì Vân Dương không để ý chuyện nữ nhi, cho nên ta mới làm như thế, nếu nàng không phải xuất sắc như vậy, còn làm nhiều chuyện như thế, ta sao lại phải lo lắng cho ngươi, uổng công làm ác nhân được?!
Kế Linh Tê vẫn mê võng không hiểu:
- A?
Đối với cô em chồng không hiểu thế sự, Nguyệt Như Lan cũng cảm thấy một trận vô lực, hữu khí vô lực giải thích:
- Ta hỏi ngươi, ngươi thích Vân Dương, điểm này ngươi ta đều biết rõ. Chỉ có điều... Ngươi có từng nghĩ sẽ thành thân với hắn không? Vĩnh viễn cùng nhau sinh hoạt?
Kế Linh Tê dậm chân, che gương mặt đang nóng lên của mình:
- Lan tỷ! Ngươi nói gì mắc cỡ như vậy...
Nguyệt Như Lan nói:
- Hiện tại chỉ có hai chúng ta, có cái gì mà không thể nói? Ta hỏi ngươi, Thượng Quan Linh Tú kia cũng thích Vân Dương, nàng thân nữ nhi, không chút để ý mà ôm Vân Dương như vậy, nếu không phải vì đó động tâm, há có thể làm như thế? Coi như thời khắc chiến trường, cũng sẽ không như thế, cho nên... Nàng cũng muốn tiến thêm một bước với Vân Dương. Như vậy vấn đề sắp tới, chính là hai người các ngươi phải cạnh tranh. Ngươi hy vọng ngươi ở cùng với Vân Dương, hay là hy vọng nàng đi cùng Vân Dương?
Sắc mặt Kế Linh Tê dần trắng nhợt, nói:
- Cái này...
- Nàng đối với ngươi tốt như thế, ngươi cũng cũng rất tốt với nàng, điều này không thể phủ nhận, thế nhưng nàng cùng ngươi thích một nam nhân cũng là sự thực không thể chối cãi, ngươi lại bởi vì nàng tốt với ngươi mà nhượng bộ sao? Đem hạnh phúc cả đời của mình, chắp tay tặng cho người ta?
Nguyệt Như Lan thấp giọng hỏi.
Kế Linh Tê càng thêm mê võng, lẩm bẩm nói:
- Ta... Ta thực sự không nghĩ tới xa như vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.