Giờ khắc này, vị Vân Tôn đại nhân uy chấn thiên hạ, khóc như một đứa trẻ lên ba:
- Lão Nguyên soái... Ngươi không nên chết... Ta... Ta đã mất đi nhiều lắm... Ngươi không thể chết...
- Ta không chịu được... Ta không chịu nổi...
Vân Dương khóc đến nước mắt đan xen, không còn nửa điểm hình tượng.
Thu Kiếm Hàn từ ái nhìn Vân Dương, nhẹ nhàng nói:
- Đứa nhỏ ngốc... Ngươi, sao có thể không chết được...
Ánh mắt lão từ từ xa xăm, lẩm bẩm nói:
- Nói đến... Cả đời ta... Kỳ thực cũng đã đủ... Chỉ là... Ta chết đi... Quốc gia an nguy... Lão thê ở nhà...
Trong ánh mắt lão mang theo quyến luyến khó mà che giấu, lẩm bẩm:
- Bỏ không nổi... Bỏ không nổi... Thế nhưng... Loạn thế bắt đầu... Chúng ta... Nào tiếc thân này...
Nghe Lão Nguyên soái lẩm bẩm, Vân Dương như hồn bay phách tán, lệ như suối trào, bi thương đến không nói nên lời.
Đột nhiên, ngoài soái trướng truyền đến tiếng vó ngựa khẩn cấp, một thanh âm gào thét vang lên:
- Đại soái... Quân tình khẩn cấp...
Thanh âm nổi giận của Phó Báo Quốc từ xa xa vang lên:
- Dừng lại! Rống cái gì mà rống! Ta còn chưa có chết đâu, còn không mau xuống cho ta!
Hiển nhiên, Phó Báo Quốc sợ tiếng thét đột ngột này quấy rầy Lão Nguyên soái.
Nhưng tiếng vó ngựa này, lại để Vân Dương đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tiếng khóc đau buồn đột nhiên ngưng lại.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong miệng tự lẩm bẩm.
- Ngựa... Quân tình... Hồng Hồng...
Thần trí của Lão Nguyên soái lúc này lại lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-chi-ton/1212618/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.