Chương trước
Chương sau
Vân Dương hừ một tiếng, vẫn chưa ngoai:
- Nói cái gì đó? Ước định ban đầu vốn rõ như thế. Dựa vào cái gì mà thả ta qua liền không ai nợ ai! Dù sao ta cũng không thể đáp ứng, phàm là người nào mà đầu óc chưa bị ngâm nước đều sẽ không đáp ứng, thực sự không biết là các ngươi quá không khéo, hay là quá ngớ ngẩn, lời như vậy mà cũng có thể nói ra cho được. Nếu các ngươi thực sự muốn nhận Thiên Đạo trừng phạt, thì cứ đơn phương tán thành không ai nợ ai đi, nhìn xem thiên ý đánh giá thế nào. Có một câu nói, thế nào nhỉ thiện ác tổng luân hồi, thương thiên không bỏ ai? Ừm, Tứ Quý lâu các ngươi bá đạo như thế, nói không chừng Thiên Đạo cũng không dám trừng phạt các ngươi đi, nếu không các ngươi cứ thử một lần xem!
Tứ đại Tôn giả tức đến muốn niết bàn.
Chúng ta nhận mệnh người sống không được qua, người qua - Chết, chẳng những không giết ngươi, còn để ngươi qua, đã là nhân tình to lớn? Đủ để đem nhân quả lúc trước kết thúc! Tiểu tử ngươi lại vẫn không tha, thực sự không biết tốt xấu! Có điều tứ đại Tôn giả lại không thể làm gì được hắn.
Lúc trước đúng là đã có ước định, bây giờ bọn hắn có nói không ai nợ ai cũng chỉ là đơn phương suy nghĩ, bên còn lại không đồng ý thì cũng chả được gì.
- Thế nào, ta nói rất có đạo lý chứ, nói cho cùng một câu, là các ngươi nợ ta!
- Coi như các ngươi thả ta qua, các ngươi vẫn nợ ta!
- Cáo từ!
Vân Dương vẫn hung hăng huyên thuyên, một bộ không cam lòng trên ngựa, huýt gió một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Tiếng vó ngựa đi như gió táp mưa rào, trong nháy mắt đi xa, thẳng hướng Thiết Cốt quan.
Đám người Tứ Quý lâu cũng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy hai phổi còn chưa nổ, thực đúng là ông trời chiếu cố!
Nhất là đám cao thủ chưa từng đến Thiên Đường thành, toàn bộ quắc mắt nhìn chằm bốn người tứ đại Tôn giả.
- Bốn vị Tôn giả, hôm nay rốt cục là có chuyện gì? Còn có gì hoang đường hơn thế này nữa không?!
- Đúng đấy, vô duyên vô cớ bị mắng một trận... Hết lần này tới lần khác lại không thể cãi lại, thực đúng là được mở mang kiến thức mà!
- Ngươi nói các ngươi xem, nhàn rỗi vô sự đi thề thốt làm cái gì? Ăn no rửng mỡ sao!
- Hôm nay thực đúng con mẹ nó biệt khuất mà, đời này ta chưa bao giờ phải nhịn nhục như thế, lại bị một tên tiểu tử hôi sữa chỉ mũi mắng... Thực sự tức chết lão phu.
- Bình sinh lần đầu ta phải nén giận như thế, lại còn vì một tên hậu sinh vãn bối...
Đám người biểu thị bất mãn, phi thường đặc biệt bất mãn.
- Có chuyện các ngươi không biết...
Tuyết Tôn Giả thở dài:
- Chuyện lúc ấy cũng là có nguyên nhân, mạng sống treo trên sợi tóc, không có cách nào mới phải bất đắc dĩ thỏa hiệp... Ai, nếu không phải vì tính mệnh của huynh đệ, ai lại muốn làm như vậy... Hôm nay xảy ra chuyện này, các ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể vui vẻ sao!
Sương Tôn Giả ấm ức nói:
- Nhắc tới, tiểu tử kia cũng đúng là cực phẩm, rõ ràng xuất thân danh môn vọng tộc, lại còn là dòng dõi Vương hầu, thế mà lại có thể nhỏ nhen như vậy? Mở miệng là các ngươi đáp ứng rồi, mở miệng là lời hứa của các ngươi, mở miệng lại một tiếng thanh danh... Đuổi theo không bỏ, quấn quít bám chặt... Gặp được con hàng như thế, thực đúng con mẹ nó không may!
Băng Tôn Giả tiếp tục lạnh lùng:
- Xem ra tư liệu về người này còn nhiều thiếu sót a, hắn xuất thân danh môn vọng tộc, dòng dõi Vương hầu thì đúng không sai, nhưng hắn còn có một cái tên hiệu khác đâu, kẻ đứng đầu tam đại hoàn khố Thiên Đường thành, quả là danh bất hư truyền, khí độ hoàn khố này, danh xứng với thực, sau này còn gặp lại, chỉ sợ khó tránh được tình huống tương tự!
Mấy người hai mặt nhìn nhau:
- A? Như vậy chẳng phải... Chẳng phải sau này Tứ Quý lâu chúng ta thấy hắn, liền phải nhượng bộ lui binh? Nếu không liền bị hắn bức hiếp?
Sương Tôn Giả thở dài.
Tuyết Tôn Giả thở dài.
Đám người cùng nhau thở dài im lặng:
- Thực con mẹ nó mà, coi như Lăng Tiêu Túy cũng không có đãi ngộ như hắn a...
...
Vân Dương một đường phóng nhanh, âm thầm may mắn vì được qua ải, sau khi may mắn lại cảm thấy duy dư lo lắng, Thiết Cốt quan, Thu Lão Nguyên soái, Phó Báo Quốc các ngươi nhất định phải chịu đựng a!
Phó Báo Quốc, ngày đó ngươi đã thề sống chết với Thiết Cốt quan, ngươi nhất định phải giữ cho được lời thế, ngươi đã trịnh trọng hứa hẹn với ta mà, không còn gì để mất nữa a!
Hồng Hồng cùng Vân Dương nhân mã hợp nhất, tựa như hóa thành một chỉnh thể, cả người lẫn ngựa như hóa thành một đạo thiểm điện, đồi núi chập chùng cũng bị giẫm như đất bằng, mỗi cái nhảy vọt là vài chục trượng, người trên đường ngẫu nhiên còn thấy tuấn mã đang bên mình, sau một khắc đã tít mù xa, chớp mắt lại không thấy.
Hồng Hồng lúc này dùng toàn lực phi nhanh, tốc độ di động so với lúc tranh bá với Bạch Mã Vương còn cao hơn một bậc.
Nó như cảm nhận được gấp rút trong lòng Vân Dương, dốc toàn lực phi nhanh.
Nhưng mà cảm giác chẳng lành trong lòng Vân Dương, không chút suy giảm, như giòi bám xương, đuổi đi không hết.
Trước mắt, tựa như đã xuất hiện khói lửa,
âm thành chiến tranh mơ hồ vang lên không ngớt.
Mắt thấy chỉ cần vượt qua một đỉnh núi, đập vào mắt chính là nơi mà hắn thống hận ác mộng nhất.
Thiên Huyền nhai!
Nhưng lúc thực sự nhìn thấy, hai mắt Vân Dương cùng thân thể bỗng nhiên lay động, dường như lúc nào cũng có thể ngã ngựa.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy khói đặc trùng thiên, như mây đen che trời.
Vân Dương quen nhìn chiến trận, chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra, chỉ vào thời điểm phá thành, mới có thể xuất hiện hiện tượng khói đặc trùng thiên như thế.
Khói đen lộ rõ ý chí quyết tuyệt, ngọc thạch câu phẫn.
Loại cảnh tượng này, báo hiệu cho điềm hung, chính là tình huống cực đoan thảm liệt nhất.
Lại phi ngựa thêm ba mươi dặm, đã dần dần có thể nghe thấy tiếng la hét rung trời.
Thân thể Vân Dương éo xuống, dồn trọng tâm về trước, tốc độ lại nhanh hơn một phần, như hóa thành phong bạo mà xông ra khỏi sơn cốc.
Đã thấy đối diện giết đến thiên sầu địa thảm, nhật nguyệt vô quang.
Máu đỏ nhuộm thanh thiên!
Phía trước là mấy ngàn dặm bình nguyên, vố số binh mã hai phe đan vào nhau chém giết, đập vào mắt đều là người với người, ngựa với ngựa.
Thứ còn lại, cũng chỉ có máu tươi tung tóe!
Vân Dương thấy tình hình, không nhịn được mà hít một hơi, đại não vẫn còn rung đọng.
Ngọc Đường quanh năm đại chiến, tứ phương đều là địch, sớm đã ác chiến không biết bao nhiêu năm, từ khi Cửu Tôn giáng thế đến nay, cũng kinh lịch vô số chiến dịch, dù Vân Dương nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng thân kinh bách chiến, quen thói chiến trường, nhưng mà nhìn thấy quy mô trước mắt, đại chiến thảm liệt đến như vậy, lại vẫn là bình sinh lần đầu gặp.
Hai đại quân hơn trăm vạn đại chiến, há có thể bình thường?!
Tục ngữ nói, người ngựa hơn vạn, vô bờ vô bến.
Nếu là mười vạn, trăm vạn thì sao?
Đứng trên núi cao nhìn lại, thế mà vẫn không nhìn thấy biên giới ở đâu!
Cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người phương xa ngày càng nhỏ, biến thành một đoàn mơ hồ, có thể thấy, tình hình chiến đấu kịch liệt đến cực điểm, hiển nhiên trận chiến này chỉ có một từ để hình dung, cực đoan!
Cực đoan thế kỷ chi chiến!
Nếu như nhất định phải dùng một từ khác để hình dung, như vậy cũng chỉ có...
- Đây là quyết chính, chung cực quyết chiến!
Vân Dương vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên siết chặt, lần nữa nhảy lên lưng ngựa, nhanh chóng vọt xuống dưới.
Vân Dương không phải quên đi chuyện bản thân đã mất chư tướng thần công, thậm chí huyền công còn chưa khôi phục đến đỉnh điểm, thế nhưng lúc này đã không cho phép hắn nghĩ nhiều đến thế nữa, là một phần tử của Ngọc Đường, hiện tại hắn chỉ có thể dứt khoát dấn thân vào chiến trường, phó chiến không hối!
Vân Dương biết rõ, quân đội Đông Huyền mà Hàn Sơn Hà đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Mà Ngọc Đường chỉ có thể vội vàng tạo dựng phòng tuyến, đau khổ chèo chống đến chết không lùi.
Giờ khắc này, thực sự đã nguy cấp đến cực điểm!
Chiến mã dưới hông Vân Dương như cuồng phong bão táp, thời khắc đặt chân lên chiến trường, lại nghe một tiếng rống giận dữ, trong tiếng rống chất đầy bi phẫn.
Nghe tiếng rống gầm, Vân Dương như thấy đại não chao đảo, mắt nổi đom đóm, phốc một tiếng ngã xuống ngựa, cú ngã này chật vật tới cực điểm.
Bởi vì, tiếng vô số binh sĩ cùng cuồng hống kia, chính là...
- Giết đám chó Đông Huyền, báo thù cho Lão Nguyên soái!
Lão Nguyên soái!
Thu Kiếm Hàn?
Nghe được câu này, tâm thần Vân Dương chốt lát đại loạn!
Tại Ngọc Đường, chỉ có một người được xưng là “Lão Nguyên soái”!
Chỉ có Thu Kiếm Hàn!
Tuyệt không có người thứ hai!
Lão Nguyên soái thế nào?
Bất ngờ nghe tin dữ, Vân Dương kĩnh hãi muốn hồn lìa khỏi xác, lảo đảo hai bước, lúc này mới khôi phục thanh tỉnh, nếu như hắn đang trên chiến trường, nháy mắt này đủ để hắn chết mười bảy mười tám lần...
Vân Dương thầm giật mình một cái, mang theo một chút tâm lý may mắn, nhảy lại lên ngựa, không quan tâm mà vọt vào trong thiên quân vạn mã.
Suy nghĩ duy nhất của hắn hiện tại, chỉ có thể mong nhanh chóng chạy đến, hy vọng Lão Nguyên soái hồng phúc tề thiên, gặp nạn mà chưa chết. Mặc dù Lục Lục còn chưa có tin tức, nhưng bằng vào Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn, vẫn có cơ hội cứu về. Vân Dương thực tình không muốn mất đi một người trưởng bối tri kỷ, mỗi một lần tử biệt, hắn tự hỏi bản thân không thể chịu nổi!
- Tránh ra!
Vừa vào chiến trường, Vân Dương đã không chút do dự ra tay, tu vi đạt đến Thiên cảnh siêu phàm, người nào dám cận thân nhẹ thì bị đánh bay, nặng thì trực tiếp đánh chết, Mã Vương Hồng Hồng như cảm nhận được nội tâm của Vân Dương, tốc độ vốn đã nhanh nay lại tăng thêm một tầng, cường thế bắn vọt!
Một người một ngựa như hóa thành thành lũy bất khả xâm phạm, cường thế đột tiếng, trong lúc nhất thời không ai có thể ngăn cản!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.